Chúc Hạ Dương nhìn Dạ Minh một lúc lâu.
Một giây tiếp theo, cô bỗng nhào về phía Dạ Minh, khoảnh khắc hai người chạm vào nhau lại khiến Dạ Minh bối rối.
Tiểu yêu tinh này còn đói khát hơn mình tưởng tượng nữa!
Dạ Minh ôm chặt lấy Chúc Hạ Dương, lật lại, người nằm trên ngực bỗng nằm trên người anh.
Chúc Hạ Dương cũng không để ý đến tư thế xấu hổ này, cô chỉ biết là lúc này tim mình đang đập nhanh như muốn nổ tung, cảm giác này thật không nói nên lời.
Trái tim trong lồng ngực cô không ngừng run rẩy, có vẻ như đang nói với cô là bản thân rất yêu người đàn ông này.
Bỗng một hồi chuông điện thoại vang lên khiến sự dâng trào của hai người dừng lại, Chúc Hạ Dương nhìn Dạ Minh che mặt xấu hổ, vội vàng cầm điện thoại lên nghe.
"Alo chị Hạ, chị đến nhà em một chuyến đi! Mạc Thần uống say rồi."
Kèm với giọng của Hiểu Uyển, ầu dây bên kia truyền đến tiếng nôn mửa của Mạc Thần, Chúc Hạ Dương vội vàng nói:
"Được, chị đến ngay."
Sau khi cúp điện thoại, Chúc Hạ Dương quay đầu nhìn thoáng qua Dạ Minh với ánh mắt phức tạp đang nằm trên giường, vẫn to gan định nói.
Còn chưa kịp mở miệng đã thấy Dạ Minh nói: "Ban nãy vận động mạnh như vậy, cơ thể chịu nổi chứ? Chỉ cần em chịu nổi thì anh có thể đi cùng em."
"Không sao không sao." Chúc Hạ Dương cười như một con cún vâng lời vậy.
Đứng dậy đi thay quần áo, vừa đứng lên đã thấy cả người mềm nhũn, lảo đảo ngã xuống, lại ngã vào cái ôm của Dạ Minh.
Cười ngại ngùng, ánh mắt nhìn Dạ Minh hiện lên vẻ rầu rĩ.
"Yên tâm, anh sẽ không để thế giới này mất đi một người thật sự đối xử tốt với em, anh đi cùng em." Nghe vậy Chúc Hạ Dương thả lỏng, vội vàng gật đầu.
Nói thật, cô rất sợ trong lúc đó Dạ Minh lấy lý do mình yếu ớt để ngăn mình đi tìm Mạc Thần.
Nếu như anh thật sự ngăn cản thì mình nên chọn thế nào đây?
Nhà của Hiểu Uyển.
Chúc Hạ Dương nhìn Mạc Thần đang ngủ trên giường của Hiểu Uyển, ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Đây là lần đầu tiên cô gặp lại anh ta sau lần đó.
Mạc Thần gầy đi thấy rõ, cũng chán nản hơn nhiều, râu ria trên cằm cũng mọc ra nhiều.
Khác hẳn với tính cách năng nổ như ánh mặt trời của anh ta thường ngày.
"Anh ấy lúc nào cũng uống say như chết, chị Hạ, chị thật sự rất quan trọng với anh ấy."
Tất nhiên là Chúc Hạ Dương hiểu điều này, Mạc Thần cũng quan trọng với mình như vậy.
Là bởi vậy nên nhìn dáng vẻ này của Mạc Thần, Chúc Hạ Dương lại cảm thấy âm ỉ đau.
"Cậu ta có nói gì không?"
"Không." Hiểu Uyển lắc đầu.
"Anh ấy không nói gì, chỉ liên tục uống rượu, có khuyên thế nào cũng vô dụng."
Chúc Hạ Dương đứng dậy đi ra ngoài, vừa mới cất bước đã suýt ngã sấp xuống.
Hiểu Uyển cười gian nhìn Chúc Hạ Dương, vỗ vỗ vai cô.
"Chị Hạ, bồi bổ thân thể cho tố."
Chúc Hạ Dương bị kiến nghị bất ngờ này làm cho suýt nữa bị sặc.
Mạc Thần ngủ một giấc đến gần trưa mới thức dậy, Hiểu Uyển đã đi làm, Chúc Hạ Dương và Dạ Minh ở lại nhà của Hiểu Uyển.
Mang cháo đã nấu xong vào phòng, Mạc Thần nhìn Chúc Hạ Dương một lúc lâu, đôi mắt mệt mỏi kia có vẻ có rất nhiều lời muốn nói.
Một giây sau, anh ta quay mặt sang một bên giống như một đứa trẻ tức giận.
"Xin lỗi..."
"Xin lỗi!" Hai người đồng thanh nói, vẻ mặt kinh ngạc nhìn đối phương.
"Cậu nói trước đi." Mạc Thần nói.
"Mạc Thần, xin lỗi, lần trước do tôi quá nóng nảy, không quan tâm đến cảm nhận của cậu, ngay cả sinh nhật của cậu cũng không thể chúc mừng."
Nhìn dáng vẻ ấm ức như thỏ trắng của Chúc Hạ Dương, Mạc Thần thản nhiên nói: "Mấy chuyện này đã qua hết rồi, Hiểu Uyển nói với tôi là cậu đến nơi khác, điện thoại cũng bị hư, tôi còn tưởng cậu có quỷ vương đại nhân nên không cần tôi nữa..."
"Sao lại vậy, trước giờ cậu vẫn chưa từng bỏ mặc tôi, tôi cũng sẽ không rời xa cậu."