Chúc Hạ Dương dùng thìa khuấy đều cháo trong chén lên để nhanh nguội hơn.
"Mạc Thần, gần đây cậu có chuyện gì sao?"
"Không có."
"Thật sao?" Chúc Hạ Dương nhìn vào mắt Mạc Thần, muốn tìm câu trả lời trong ánh mắt đó.
Mà khóe miệng Mạc Thần khẽ nhếch lên, không đau không ngứa nói: "Tất nhiên, nhưng mà cậu không chỉ thuộc về tôi đúng là khiến tôi khó chịu.
Chúc Hạ Dương đưa cháo trong tay cho Mạc Thần, nói: "Mau ăn đi, ăn xong thì về với mình, Hiểu Uyển người ta là con gái, cứ chạy đến chỗ người ta thì không hay."
"Cậu để ý sao?"
"Tôi để ý cái rắm, bớt lắm mồm."
Chúc Hạ Dương vừa nói vừa đi ra ngoài phòng nhưng lại bị Mạc Thần gọi lại.
Một lúc lâu sau anh ta mới nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Hạ Dương, chúng ta vẫn có thể như trước sao?"
"Đồ ngốc, giữa chúng ta trước giờ chưa từng thay đổi."
Chúc Hạ Dương ngoái đầu lại cười, nụ cười kia vẫn trong vắt như lần đầu tiên cười với anh ta.
"Cần gì thì gọi, tôi ở ngoài."
"Ừm." Mạc Thần ngồi trên giường nhìn cháo trong tay thẫn thờ.
Buồi trưa, thấy Chúc Hạ Dương và Mạc Thần cùng quay về tiệm, Hiểu Uyển bèn cảm thấy yên tâm.
Đã gần ba năm nay cô ấy là nhân chứng nhìn hai người đồng hành giúp đỡ bầu bạn với nhau tại thành phố này, tình cảm của hai người chắc chắn sẽ không dễ dàng bị tác động.
Nhưng mà kiểu tình cảm trước giờ chỉ có đối phương, bỗng một ngày xuất hiện người ngoài chen vào cũng sẽ rất dễ xảy ra nguy cơ.
Nhưng may mắn là bây giờ hai người lại làm lành rồi.
Một ngõ nhỏ ở Lão Nhai, trên hành lang của một phòng bệnh cũ nát bỗng hiện lên luồng ánh sáng đỏ.
Cửa gỗ cũng đã cũ nát không thể tả, có vẻ như chỉ cần chạm nhẹ đã đổ xuống.
Cửa hàng vật phẩm trang trí quái dị này khiến người ta lạnh sống lưng, bầu không khí bên trong thậm chí còn rất quái dị.
Người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc diêm dúa ngồi trên một chiếc ghế dài, đưa tay lên, tấm màn đối diện theo gió bay lên.
Những con rối gỗ hình dạng khủng bố đáng sợ xếp thành từng hàng hiện ra trước mắt, có lớn có nhỏ, nụ cười dữ tợn.
Ha ha ah, thật sự là cực khổ cho những đứa nhóc này!" Dứt lời, chỉ thấy mỗi tượng gỗ nhúc nhích, đồng thời phát ra tiếng cười "ha ha ha" và tiếng răng rắc như bẻ ngón tay.
Tượng rối gỗ leo đến bên chân của người phụ nữ, leo lên đôi chân trơn bóng mịn màng, bò lên cả người ả ta.
Vẻ mặt người phụ nữ rất hưởng thụ, cả người cũng uốn éo theo, sau đó chỉ thấy cả người của ả ta bị rất nhiều tượng rối hình người bu vào.
Một giây sau, bọn chúng há miệng ra, bên trong hiện ra răng nanh sắc nhọn màu xanh đen, một luồng khói mờ màu trắng bay từ miệng ra bị hút vào miệng của ả ta.
Ả ta thỏa mãn cười cười, đưa tay lên thản nhiên cầm lấy một tượng rối gỗ trong tay thưởng thức, những con rối khác đều quay lại chỗ cũ, bức màn lại bay lên lần nữa.
"Đến lúc nên hành động rồi, bên này của tôi cũng xong rồi." Con hơi nghiêng đầu nói, nhìn vô cùng quỷ dị.
"Tuy là vẫn chưa chơi chán nhưng tôi đã nôn nóng muốn gặp được quả tim nhỏ của tôi rồi." Người phụ nữ nói, đặt tượng rối gỗ trước mặt mình, chỉ thấy nó giật giật, một luồng khói toát ra từ tượng rối gỗ.
Một dải năm màu, thật là đẹp.
Sau đó làn khói lượn quanh người ả ta, một bàn tay không ngừng mò mẫm trên người.
"Vân Xử, bổn cung nhất định sẽ bảo vệ ngươi."
"Vân Xử, ta chỉ ở cùng với ngươi, chúng ta cao chạy xa bay đi." Trong đầu cứ hết lần này đến lần khác vang vọng giọng nói vừa êm tai lại vừa khiến thật sâu trong lòng chán ghét.
Ả ta nhớ rõ năm đó cô ấy với dáng vẻ xinh đẹp thuần khiết lao vào thế giới của mình, thay đổi số phận của mình.
Cũng nhớ rõ từng câu độc thoại tận sâu trong lòng mình, nhưng lại không tìm được câu trả lời.
"Công chúa..."
"Công chúa..."