Khóe mắt Vân Xử xẹt qua một dòng lệ, đôi mắt hạnh hút hồn người nhắm lại.
Mấy trăm năm qua dù mình hận cô ấy thấu xương thì mỗi khi nhớ tới thì vẫn đau lòng khôn nguôi.
"Có ý gì?"
Yêu ma cười nói: "Giữ lại cô vẫn còn có tác dụng, cần gì phải tham lam chút vui mừng trong chốc lát? Hồn phách này của cô không chống lại được tôi."
Làn khói kia chính là yêu ma thượng cổ: "Người bình thường không chịu nổi lệ khí tập hợp lại từ thượng cổ này, bị ta nhập sẽ chỉ còn lại tro tàn, cứ tiếp tục như vậy cũng sẽ làm tổn thương nguyên khí của bản thân."
"Thế gian này chỉ có thân thể thừa hưởng linh hồn cực âm vạn năm mới là vật chứa tốt nhất.
Yêu ma chui vào con rối, giọng nói bén nhọn đáng sợ: "Nếu như linh hồn vạn năm thức tỉnh... ha ha ha!"
"Đợi ta lấy được thân thể của lão già kia, tạm thời có thể để cô được thoải mái." Yêu ma nói, bò đến đùi của Vân Xử.
Tập đoàn Thành Tường.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, một người đàn ông khóe miệng mỉm cười đang ngồi yên trên ghế không nhúc nhích.
Một nữ nhân viên đi ngang qua bên ngoài nhìn xuyên qua lớp kính thủy tinh, sau khi đi đến khúc quanh một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
"Giám đốc Trình thật là đẹp trai quá, lại nhiều tiền của như vậy, nếu có thể gả cho anh ấy thì đúng là không uổng phí cuộc đời này rồi."
Ở bộ phận thiết kế, mấy người phụ nữ đang tụm lại một chỗ bàn về vẻ ngoài của cháu trai vị chủ tịch kia, mặt mày như hoa.
"Giám đốc Trình thật sự may mắn nhỉ, nghe nối trước đó anh ta cũng chỉ là một người dân tỉnh lẻ, chủ tịch này không con không cái, lại để cho cháu mình trực tiếp đến làm tổng giám đốc."
"Đúng đó, trước đó chưa từng nghe nhắc đến người này, các cậu đoán xem có phải anh ta là con riêng của chủ tịch không?"
"Vậy mọi người cảm thấy tôi có giống chú tôi không?" Giọng nói gợi cảm hấp dẫn vang lên sau lưng khiến nhóm nữ nhân viên giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn người đến.
Vừa thấy gương mặt đó thì bản tính háo sắc lập tức dâng trào nhưng lại không dám để lộ ra, dù sao thì mình bà tám vừa bị người ta nghe được.
"Giám đốc Trình, chúng tôi..."
"Làm việc cho tốt đi cố gắng lên." Trình Thư Dịch nhẹ nhàng cười, đôi mắt kia như có điện vậy, khiến những nhân viên nữ thét chói tai tại chỗ, sau đó điên cuồng điên cuồng làm việc như đã chơi thuốc.
Trần Thư Dịch đã nghe nhiều những lời đồn như vậy, anh ta không để bụng.
Dù sao thì phần lớn những điều bọn họ nói là sự thật.
Khóe miệng Trình Thư Dịch mỉm cười đi ra khỏi công ty, lái chiếc xe Lamborghini mà trước kia mình có nghĩ cũng không dám nghĩ đến, chỉ thấy người khác lái, phóng như bay.
Quay về nhà họ Trình, xe được bảo vệ cho đi vào nhà xe, đường đi vào đầy những tảng đá lớn, hai bên đường nở đầy hoa tươi.
Cảnh tượng này trước giờ Trình Thư Dịch không dám nghĩ đến, bởi vì ngay cả sức để tưởng tượng anh ta cũng không dám.
"Thiếu gia, ông chủ chờ cậu trong phòng làm việc, mười phút sau cùng ăn cơm ở phòng khách, Lâm tiểu thư và bà chủ cũng đang ở đó."
"Được." Trình Thư Dịch nhìn mép dày của người làm, sau đó lên lầu.
Lần đầu tiên Trình Thư Dịch vào phòng làm việc của Trình Dục Tường, anh ta đã khiếp sợ rất lâu vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.
Anh ta không thể tin được mình có thể thật sự được ở một nơi sang trọng đẹp đẽ như vậy, không thể tin được từ nay về sau đây là nhà của mình.
Mà bây giờ, tất cả đều là sự thật.
Sau này, những thứ này đều thuộc về mình.
"Lại đây, Thư Dịch, cháu xem cái này đi."
Trình Dục Tường đẩy laptop đến trước mặt Trình Thư Dịch, gương mặt và dáng người quen thuộc chiếu vào mắt anh ta.
"Cháu có thể giúp chú tìm cô gái này sao? Chú có một số việc cần tìm cô ấy giúp đỡ."
"Chú, với tài lực của chú, muốn mời đạo trưởng Linh Vũ Quan cũng không thành vấn đề, những đại sư nổi tiếng khác càng miễn bàn, tại sao phải tìm một người nổi tiếng trên mạng chưa rõ năng lực?"
Trình Dục Tường lắc đầu, rồi nói:
"Gì mà đại sư lớn với không lớn, mấy thứ này đều là chuyện nhỏ, chuyện chú cần làm cũng không khó lắm, chú thấy thực lực của cô gái này đã đủ rồi."
Nếu Trình Dục Tường đã nói như vậy thì Trình Thư Dịch bèn gật đầu.
Với người đàn ông trước mặt này, dù tất cả những gì bây giờ mình có đều là ông ta cho, anh ta cũng không hề cảm thấy biết ơn.