Buổi tối Mạc Thần quay về ký túc xá, ba bạn cùng phòng khác không có ở phòng, nhìn căn phòng lạnh như băng, trong lòng anh ta có hơi không yên tâm.
Tối hôm qua ngủ say đến nửa đêm, anh ta có cảm giác như có người đè lên mình, một bàn tay lạnh lẽo luồn vào trong quần áo của mình, sờ soạng lung tung trên người mình.
Chẳng lẽ nữ quỷ lần trước ở KTV đó lại đến tìm mình? Đưa tay sờ điện thoại di động, chuẩn bị gọi cho Chúc Hạ Dương, ngón tay dừng ở chỗ bấm số rất lâu cuối cùng vẫn thôi, sau đó gửi đi một tin nhắn wechat.
Chúc Hạ Dương ngồi trong một căn phòng lớn xa hoa đến nỗi cô phải líu lưỡi.
Ở đây còn xa hoa hơn cả phòng đấu giá kia, lại còn là nơi riêng tư.
Nhìn thoáng qua tin nhắn mà Mạc Thần gửi tới điện thoại, chỉ là hỏi thăm bình thường, sau khi trả lời thì bỏ điện thoại vào túi.
Chúc Hạ Dương không biết người đàn ông khoảng 40 50 tuổi trước mặt này tìm mình làm gì, lẽ nào... Chúc Hạ Dương kinh ngạc liếc nhìn Trình Thư Dịch đang ngồi bên cạnh.
Lẽ nào người phụ nữ bao nuôi Trình Thư Dịch chính là vợ của người đàn ông này, phát hiện ra bí mật giữa vợ mình và Trình Thư Dịch nên tìm mình đến hỏi?
Chuyện này... mình cũng không biết nhiều đâu.
Chúc Hạ Dương nhìn người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc, hơi có cảm giác có tật giật mình.
"Thư Dịch, cháu ra ngoài trước đi, để chú và Chúc cô nương nói chuyện riêng."
"Vâng."
Trình Thư Dịch đứng dậy ra khỏi phòng.
Vẻ mặt Chúc Hạ Dương kinh ngạc, người đàn ông kia thân thiết với tiểu bạch kiểm mà vợ mình bao nuôi như vậy sao?
"Chúc cô nương quen biết Thư Dịch sao, tôi đã nhận ra."
Trình Dục Tường khẽ cười nói.
"Có thể cả gan hỏi một câu, ông và Trần Thư Dịch có quan hệ thế nào vậy?"
Người đàn ông bình tĩnh dựa vào ghế sofa, từ từ trả lời:
"Nó là con trai tôi."
"Con trai?"
"Ông chính là người cha đã không ngừng đánh mắng khi anh ta còn nhỏ sao? Không đúng, không phải người đó chết rồi sao?"
"Nhưng mà..."
"Xem ra Thư Dịch đã nói cho cô biết những ký ức đau thương đó."
Trình Dục Tường nhìn kính râm ngăn cách đôi mắt của Chúc Hạ Dương, giọng điệu sâu xa nói:
"Thư Dịch có thể nói với cô những điều này thì chứng tỏ cô đặc biệt với nó, vậy tôi cũng không giấu nữa, chỉ là đừng nói với nó những điều mà tôi đã nói với cô, thậm chí tôi muốn nhờ cô ở bên cạnh nó nhiều hơn."
Mình và Trình Thư Dịch mới quen anh ta đã nói cho mình biết về cuộc sống cẩu huyết của anh ta, mình nửa tin nửa ngờ, nhưng sau khi nghe những điều Trình Dục Tường kể lại thì trong lòng Chúc Hạ Dương lại cảm thấy thương xót cho anh ta.
Mẹ của Trình Thư Dịch là mối tình đầu của Trình Dục Tường nhưng cuối cùng lại không thể ở bên nhau, ông ta cưới vợ bỏ lại mẹ của Trình Thư Dịch mang thai anh ta, rơi vào đường cùng phải lấy người đàn ông khác.
Cũng chính là người đàn ông đã đánh mắng hai mẹ con anh ta.
Những điều Trình Thư Dịch nói với Chúc Hạ Dương đều là thật, kể cả việc bị bán vào quán bar, thậm chí việc xảy ra quan hệ với những người phụ nữ và phú bà ở quán bar.
Lúc anh ta quay lại nhà họ Trình thì trên người bị thương rất nặng, bị người ta đánh rất thảm, nằm ở bệnh viện khoảng một tuần.
Vì để tránh người ngoài bàn tán, Trình Dục Tường cũng không công khai thân phận của Trình Thư Dịch, chỉ nói với bên ngoài là cháu của mình, sau này công ty sẽ để anh ta tiếp quản.
"Hai người vợ trước đó của tôi cũng không sinh con cho tôi, lúc Thư Dịch xuất hiện trước mặt tôi, tôi rất vui, tôi đồng ý dùng tất cả những gì tôi có để đền bù cho nó.
"Tại sao Trình tiên sinh lại nói những chuyện này với tôi?"
Nghe câu hỏi của Chúc Hạ Dương, Trình Dục Tường bỗng lấy lại tinh thần, ngại ngùng cười cười:
"Hôm nay mời cô đến cũng không phải là muốn nói với cô những lời này."
"Tôi muốn cô giúp tôi tìm một người đã bị giết rất nhiều năm trước."
Chúc Hạ Dương cũng không ngạc nhiên, thờ ơ hỏi:
"Là vị tiên sinh bên cạnh ông này sao?"
Trình Thư Dịch ngẩn ra, vẻ mặt cứng ngắc, ánh mắt đầy sợ hãi.