Ngay cả diêm Vương còn không có cách, nhóm quỷ sai sao dám cản trở, chỉ thấy Nhược Tương Ly đi thẳng vào điện Diêm La, qua quít lật cuốn sách trên bàn dài trong điện.
"Chuyện này chuyện này chuyện này..."
Nhóm quỷ sai ai nấy đều bó tay, không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ biết đứng đó lo lắng suông.
Đầu trâu mặt ngựa đang định tiến lên nhưng lại bị Bất Tử chạy đến kéo lại.
"Tốt nhất là đừng nhúc nhích, để Diêm Vương tự giải quyết!" Bất Tử nhỏ giọng nói.
"Tiên cô, tiên cô, dừng tay dừng tay đi mà, những giấy tờ này mà bị lộn xộn là sẽ xảy ra chuyện lớn đó!" Vẻ mặt Diêm Vương sốt ruột nói.
Trong sách này viết lục đạo luân hồi, nếu như làm lộn xộn thì chẳng những gia tăng công việc cho mình mà còn có thể làm lỡ việc đầu thai của bọn họ.
Nếu như đầu thai sai loài, có lẽ là không thể nào bù đắp được.
"Ta không quan tâm nhiều như vậy, sợ bị lộn xộn thì ông tự tới đây, ta muốn tìm Chúc Hạ Dương." Nhược Tương Ly nói, động tác trên tay vẫn không dừng lại.
Không còn cách nào khác, Diêm Vương chỉ đành nhìn Bất Tử, Bất Tử đi lên phía trước, đưa tay cầm cuốn sách ghi cặn kẽ về cuộc đời của con người đưa cho Nhược Tương Ly.
Cô ấy nhanh chóng liếc nhìn, rất nhanh đã tìm thấy tờ ghi tên Chúc Hạ Dương, sau đó vẻ mặt nặng nề đọc nó.
"Tiên cô đã hài lòng chưa? Có cần luôn của vị kia..."
"Không cần đưa!"
Nhược Tương Ly xoay người đi ra khỏi điện Diêm La, lúc đi ra lại chạm mặt Dạ Minh.
Lúc nhìn thấy Dạ Minh, ánh mắt Nhược Tương Ly có sự căm hận, còn có cả sự cảnh giác.
"Ngày ấy ở đại lễ phong tế của gia tộc Bắc Minh, tôi muốn đưa A Cửu đi, nhưng cô ấy cố tình ở lại là vì muốn lấy được tinh châu trị thương cho ngài? Đời này A Cửu đã trả giá cho ngài, ngài cảm thấy được chưa?"
"Đời này bản đế chắc chắn không phụ lòng cô ấy." Dạ Minh chắc chắn nói.
Nhược Tương Ly hừ lạnh một tiếng, lúc đi ngang qua anh thì lạnh lùng nói: "Đời này, ta cũng chắc chắn không để bất cứ ai làm tổn thương cô ấy."
Nhìn Nhược Tương Ly rời đi, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, ngay cả Diêm Vương cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đáy mắt Dạ Minh hiện lên tia lạnh, xoay người rời đi.
Từ đó về sau Diêm Vương không thể không căn dặn các quỷ sai, dù thế nào thì sau này thấy bà cô này đến thì phải hầu hạ cho tốt.
Dù sao trước mặt chúng thần hay thậm chí là thượng đế gì thì người ta cũng là tâm phúc, hơn nữa mình cũng xem như là áy náy với cô ấy.
Ông ta cứ tưởng lần này cô ấy đại giá quang lâm là vì người đàn ông đó, lại không ngờ là vì người tên là Chúc Hạ Dương này.
Suy nghĩ một lúc lâu, lúc này Diêm Vương mới nhớ tới, cô gái tên Chúc Hạ Dương này có lai lịch thế nào.
...
Nhà họ Dư.
Dư Sanh nằm trên giường, vẻ mặt có vẻ khổ sở, nhưng mà vì không có ba mình bên cạnh nên cũng hơi kiêng dè.
Hai tay gầy trơ xương của cô ấy cầm lấy chăn, đôi môi tái nhợt hé mở.
"Tôi cũng không biết tại sao lại như vậy nữa, tôi cũng chưa từng làm chuyện lạ gì, nên cũng không biết tại sao lại trêu chọc đến âm vật. Nhưng nửa tháng trước, tôi cảm giác ban đêm có người bò lên giường tôi, làm chuyện đó với tôi, nhưng sau khi thức dậy thì vốn không có người, nhưng mà cảm giác đó cũng rất chân thực.
Tôi cứ nghĩ là mình mộng xuân nên không để ý, nhưng mà buổi tối ngày hôm sau cũng như vậy, còn..." Vẻ mặt Dư Sanh hiện lên vẻ ngại ngùng, cũng có vẻ hoảng sợ: "Ngày hôm sau khi tỉnh lại còn thấy trên giường có máu."
Nghe Dư Sanh nói, Chúc Hạ Dương nghĩ đến địa vị của Túc Âm không thấp, nhưng dù nói thế nào cũng là một con quỷ, chiếm đoạt lấy một thiếu nữ hoa quý như Dư Sanh, nghĩ lại thật sự thấy đáng tiếc.
"Sau đó mỗi đêm cũng đều như vậy, tuy là tôi không giấu ba tôi điều gì, nhưng mà chuyện này thì không thể nói nên lời."