Gã cứ như là biết suy nghĩ vậy, lúc kiếm trảm ma của Chúc Hạ Dương vung lên, gã lập tức lùi về phía sau những thây ma khác, bảo vệ bản thân.
Thậm chí đôi lúc còn dùng tay sửa sang lại mái tóc bị gió thổi rối của mình.
Đến lúc này rồi còn chú trọng kiểu tóc như vậy, xem ra khi người này còn sống hẳn cũng ham mê chưng diện đến mức hết thuốc chữa.
Mà U Liên vẫn đứng một bên, lẳng lặng nhìn Chúc Hạ Dương đấu với những con rối này, ánh mắt bình tĩnh như nước.
Sau đó, tất cả những thây ma đều hóa thành tro tàn dưới kiếm trảm ma của Chúc Hạ Dương, thấy thế, thây ma nọ vội định chạy trốn, lại bị Chúc Hạ Dương bay lên phía trước, kiếm trảm ma chính xác chém xuống.
Chỉ một giây sau, thân thể của kiếm trảm ma bị chém thành hai nửa, một con rối màu nâu lớn cỡ bằng bàn tay chạy ra khỏi thân thể gã.
Trong lúc chạy còn phát ra tiếng thầm thì.
Chúc Hạ Dương đuổi theo, đạp lên một cái, chỉ nghe một tiếng "xì", một chất lỏng sền sệt màu xanh biếc tóe ra.
Bên trong cơ thể của thây ma này vậy mà lại có một con rối.
Dư Văn nhìn cảnh tượng trước mắt, cứ như là cảnh tượng chỉ có trong mơ vậy.
Tuy là trước đó đã nhìn thấy Chúc Hạ Dương đánh nhau với Túc Âm, nhưng mà lại một lần nữa nhìn thấy cô gái chỉ tầm hai mươi tuổi, không hề sợ hãi khi đối mặt với nhiều thây ma như vậy, lòng ông ta cũng cảm thấy kính nể.
Chúc Hạ Dương đi đến trước cửa sổ xe, nói rằng: "Hẳn là chiếc xe này vẫn còn lái được chứ?"
Dư Văn hơi gật đầu, Chúc Hạ Dương nhìn chiếc xe thảm không nỡ nhìn bên kia, nói: "Hay là đi xem thử chiếc xe bên kia của tôi xem còn lái được không?"
Sau đó, Chúc Hạ Dương lấy trong túi ra một chiếc khăn tay đưa cho Dư Văn, để ông ta lau vết máu trên mặt.
Nhìn thân thể trong suốt của Tiểu Từ đang lạnh run ngồi trong góc, Chúc Hạ Dương dừng bước, quay đầu nhìn gã.
"Muốn tôi đưa anh đi sao?"
Sau khi thấy Tiểu Từ gật đầu, Chúc Hạ Dương cầm lấy một lá bùa tiễn hồn, vẽ chú lên không trung, chỉ thấy lá bùa tiễn hồn bỗng nhiên bốc cháy, chấm lá bùa đã cháy lên trán của Tiểu Từ, thân thể gã bỗng nhẹ bẫng bay lên không trung.
"Chuyện này?"
Dư Văn đứng cách đó không xa nhìn Chúc Hạ Dương, trong lòng có vẻ đang nghĩ đến điều gì.
Chúc Hạ Dương đi ngang qua ông ta, đi đến bên cạnh xe: "Anh ta cũng được xem như đã hi sinh anh dũng vì mọi người, đến lúc đó lập cho anh ta một bia mộ lớn đi."
Chẳng biết từ lúc nào U Liên đã ngồi ở trên xe, Chúc Hạ Dương nhìn cô ta, trong lòng rất bực bội.
Sao cô gái này lại đi theo mình nữa? Không lẽ còn muốn dọa mình thêm lần nữa à?
"Chúc cô nương sao lại đến đây?"
"Lúc tôi đang chuẩn bị đến khu rừng phía đông, đúng lúc gặp được con gái ông, cô ấy bảo tôi đến tìm ông."
Nghe đến Dư Sanh, trên gương mặt của Dư Văn cuối cùng cũng tươi tỉnh hơn: "Sanh Sanh không sao chứ?"
"Cô ấy không sao, bây giờ đang ở trong tiệm của tôi, ở đó có kết giới, hẳn là rất an toàn."
Nghe vậy, Dư Văn yên tâm thở phào một hơi, sau khi hết lời cảm ơn thì nhìn U Liên đang ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu.
"Vị này là?"
"Cô ấy là quỷ sai bên cạnh Quỷ Vương." Chúc Hạ Dương co người lại, lạnh đến nỗi mặt mày nhăn nhó.
Nghe đến quỷ sai của quỷ vương, Dư Văn hô lớn một tiếng, cả người lùi về phía sau, cảnh giác hoảng sợ nhìn U Liên.
"Vậy cô ta và quỷ vương kia..."
"Là anh chàng đẹp trai cứu chúng ta khỏi tay Túc Âm, anh ấy chính là quỷ vương."
Nghe Chúc Hạ Dương nói xong, lúc này Dư Văn mới yên tâm hơn.
Ông ta không ngờ là anh chàng đẹp trai cao lớn hôm đó cũng là quỷ vương, xem ra quỷ ở âm giới cũng chia ra tốt xấu.