Khu rừng phía đông là nơi duy nhất ở thành phố Thanh Phong vẫn chưa xuất hiện thây ma.
Lưu Nhất Thiên nhìn vẻ mặt uể oải của nhóm người trước mặt, vẻ mặt ông ta cũng trở nên u ám.
Ông ta không biết tại sao lại xuất hiện nhiều thây ma như vậy, bản thân vừa mới đi có một thời gian mà lúc quay về đã gặp phải tình huống này.
Rất nhiều người dân trong thành phố đã biến thành thây ma, cũng không biết nhóm của Chúc Hạ Dương thế nào rồi.
Tiểu Dương cầm một danh sách lớn giao cho Lưu Nhất Thiên.
Lưu Nhất Thiên cầm lấy nhìn một chút, sau đó gật đầu, đi về phía đám người.
"Mẹ, con đói quá..."
Một đứa bé khoảng sáu bảy tuổi trong lòng một người phụ nữ đầu tóc bù xù đang đói khát gọi mẹ mình, nhưng mà ánh mắt của người mẹ vô cùng bất đắc dĩ.
Không có thức ăn, người mẹ chỉ có thể ôm chặt con trai hơn một chút.
Bởi vì chuyện này đột nhiên xảy ra, cảnh sát cố hết sức tập hợp và sơ tán người dân, vẫn chưa kịp vận chuyển vật tư, thấy vậy, Lưu Nhất Thiên vội vàng dặn tiểu Dương cho người đi tìm vật tư.
Lại một nhóm người ngồi lên xe, lúc đang chuẩn bị lái đi, một chiếc xe rách nát xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Thấy Dư Văn và Chúc Hạ Dương bước xuống xe, Lưu Nhất Thiên hoảng hốt.
Sao Chúc Hạ Dương lại đến đây?
Lại còn đi cùng thị trưởng nữa?
"Hạ Dương, sao cháu lại đến đây?" Lưu Nhất Thiên đi ra đón, sau đó cất tiếng chào Dư Văn.
Nhìn thấy Lưu Nhất Thiên, Chúc Hạ Dương cũng rất kinh ngạc.
Cũng đã một thời gian chưa gặp lại Lưu Nhất Thiên rồi.
"Chú, chú về lúc nào thế?"
"Mới về hôm qua, vừa nhận được tin đã chạy đến đây, mấy thây ma này là thế nào?"
Chúc Hạ Dương nhìn thoáng qua những người dân ngồi trên xe, nói: "Vẫn không thể chắc chắn những người này đã hoàn toàn an toàn."
"Là thế nào?"
Sau khi để Lưu Nhất Thiên cho người ngăn chiếc xe lại, Chúc Hạ Dương mới lên tiếng: "Những thây ma này do những linh hồn bị hút mất biến thành, mà trong số những người này, có nhiều người rất có thể đã bị hút linh hồn, người bình thường không thể nhận ra."
"Vậy phải làm sao bây giờ, chúng tôi vừa mới đưa một nhóm đi." Lưu Nhất Thiên sợ hãi.
Nghe vậy, vẻ mặt của Dư Văn cũng hoang mang tái nhợt: "Phải làm thế nào đây, đã đi bao lâu rồi, có thể quay về không? Nếu như những người dân được đưa đi này biến thành thây ma, vậy thì sẽ không chỉ mỗi thành phố Thanh Phong của chúng ta gặp nạn."
"Đã đi một tiếng rồi!"
"Mặc kệ đã đi bao lâu, mau chóng phái người đưa những người đó về, bằng mọi giá." Sau khi Dư Văn ngừng một chút, thận trọng nói.
"Vâng!"
Lưu Nhất Thiên căn dặn Tiểu Dương như lời Dư Văn đã ra lệnh, phái người đưa những người đó về lại.
Lúc này, cách đó không xa có hai người đi đến, rất quen.
Nhìn nụ cười trên mặt người đàn ông đi đến, vẻ mặt Chúc Hạ Dương hiện lên sự ghét bỏ.
"Sao ông ta lại ở đây?" Chúc Hạ Dương nói, vẻ mặt rất khó coi.
Nhiếp Chi Dư đi đến với dáng vẻ rất thiếu đòn, không hề có sự lo lắng và hoang mang khi đang đối mặt với tai nạn, khiến người ta nhìn vào rất khó chịu.
Phía sau ông ta còn có Trương Trực Nam.
Trương Trực Nam nhìn thấy Chúc Hạ Dương, liếc mắt nhìn một cái, sau đó cười nói với Lưu Nhất Thiên: "Đội trưởng Lưu, tình hình bên này của mọi người thế nào rồi?"
Lưu Nhất Thiên còn chưa kịp trả lời, Nhiếp Chi Dư đã cướp lời nói: "Xem ra đội trưởng Lưu làm việc không có hiệu suất rồi, lâu như vậy mà vẫn chưa sơ tán được mấy người, không phải đang lười biếng chứ?"