Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 266 - Chương 266: Vả Mặt Nhiếp Chi Dư

Chương 266: Vả mặt Nhiếp Chi Dư




Nhiếp Chi Dư thấy thị trưởng ở đó, vội vàng cúi đầu khom lưng.

"Sao thị trưởng cũng đến đây, ở đây nguy hiểm như vậy! Trương Trực Nam, mau chóng đưa ngài thị trưởng về!"

Nhiếp Chi Dư quát Trương Trực Nam, mà Dư Văn lại không nhin nổi nói: "Không cần."

Chúc Hạ Dương liếc mắt nhìn Nhiếp Chi Dư, không hề lên tiếng, lại thấy gã nói thêm: "Thị trưởng, chuyện lần này có khi còn liên quan đến những người giả thần giả quỷ này, đội trưởng Lưu mời cô ta đến, không phải là..."

"Cậu đã sơ tán mấy nhóm người?"

Dư Văn nhíu mày hỏi.

Nhiếp Chi Dư nhìn Lưu Nhất Thiên, dương dương tự đắc nói: "Năm tốp."

Nghe vậy, Lưu Nhất Thiên sửng sốt.

Tên Nhiếp Chi Dư này là heo sao?

Mới trong thời gian ngắn như vậy đã đưa đi năm nhóm, chắc chắn gã chỉ một lòng nghĩ đến số lượng, không kiểm tra kỹ những người đó, như vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao?

Hơn nữa dựa theo những lời Chúc Hạ Dương đã nói, lúc này những người này cũng không thể nào rời khỏi đây, như vậy chẳng phải năm nhóm người đó sẽ là một mầm họa lớn sao?

"Bốp!"

Một tiếng tát tai vang dội, ánh mắt mọi người đều bị thu hút nhìn sang bên này, tất cả đều sửng sốt.

Cô gái này... Vậy mà lại dám tát đội phó Nhiếp một bạt tai?

"Cô dám đánh tôi! Người đâu, bắt..."

"Bốp!"

Nhiếp Chi Dư vẫn chưa mở miệng, bên kia gương mặt cũng bị tát một bạt tai, lời đến bên miệng lại bị đánh cho nuốt xuống, bụm lấy gò má khó tin nhìn Chúc Hạ Dương.

"Cô... biết cô đang làm gì chứ?"

Chúc Hạ Dương lại giả vờ đưa tay ra muốn tát thêm, chỉ thấy Nhiếp Chi Dư như phản xạ có điều kiện, cả người run rẩy giật mình, cứ như rất sợ bàn tay kia sẽ đánh trúng mình.

Sau đó Chúc Hạ Dương phủi phủi quần áo của mình, thong thả vênh váo nói: "Tôi đang làm gì sao? Ông biết ông đang làm gì chứ?"

Chúc Hạ Dương quay đầu trừng mắt liếc nhìn gã một cái, chỉ thấy ánh mắt gã hiện lên vẻ sợ hãi.

"Những người này rất có khả năng sẽ biến thành thây ma, ông chỉ kiểm tra qua loa đã đưa bọn họ đi, nếu như để nơi khác cũng rơi vào nguy hiểm, ông gánh nổi trách nhiệm sao?"

"Làm sao như vậy được?" Nhiếp Chi Dư cười khẽ: "Cô chỉ là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, nói lời phải có căn cứ."

"Căn cứ sao? Lời mà tôi nói vẫn chưa đủ trở thành căn cứ?"

Trong tay Chúc Hạ Dương bỗng hiện lên kiếm trảm ma, ánh sáng màu xanh lục mạnh mẽ như lửa.

Hình ảnh chân thực như vậy, không phải trong phim, cũng không phải trong video, không thể nào là hiệu ứng đặc biệt.

Hơn nữa người đàn ông trước đó lúc thì xuất hiện, lúc thì biến mất khiến Nhiếp Chi Dư không tin những chuyện này cũng không được.

Đã như vậy, vậy những người đó...

Sắc mặt của Nhiếp Chi Dư cũng hơi khó coi, nhưng mà vẫn làm ra vẻ bình tĩnh như trước, vuốt ve gò má xưng đỏ của mình.

"Dù là như vậy, cô dám đánh cảnh sát, hơn nữa còn đánh tôi, tôi nhất định cho cô biết tay."

Nói xong, bàn tay giơ lên của Nhiếp Chi Dư đang chuẩn bị hạ xuống, bỗng Dư Văn đứng dậy chặn trước mặt Chúc Hạ Dương.

"Làm sai không nên đánh sao? Nếu như chỗ khác cũng bị thây ma bao vây, vậy cậu rửa mông chờ đi."

Nghe vậy, Nhiếp Chi Dư rõ ràng hơi sợ hãi, dáng vẻ bệ vệ lập tức biến mất, hỏi:

"Vậy, bây giờ phải làm thế nào?"

"Còn làm thế nào, đón về lại!" Dư Văn rống giận.

"Đón về lại, nhiều như vậy!" Thấy vẻ mặt khó coi của Dư Văn, Nhiếp Chi Dư nhanh chóng gật đầu, chạy chậm về phía chỗ của mình, phái người đi đón người quay lại.

Thấy thế, Tiểu Dương đứng bên cạnh cười lớn, nhìn dáng vẻ cúi đầu của Nhiếp Chi Dư thật sự là quá sảng khoái.

"Cười cái gì, mau đi tập trung tất cả mọi người lại." Lưu Nhất Thiên nói với Tiểu Dương, sau đó mình cũng lập tức hành động.

Dư Văn nhìn thoáng qua mọi người, ánh mắt u ám.

Trong số những người này, không biết còn có bao nhiêu người sẽ biến thành thây ma, những người này hẳn là những người đáng thương nhất.

Nhưng bọn họ lại không biết gì cả, bỗng chốc mất hết tất cả, biến thành hình dạng này, cuối cùng tan thành mây khói.

Bình Luận (0)
Comment