Dư Văn nhìn thoáng qua những người dân này, nghĩ đến lời Chúc Hạ Dương nói, trong lòng rất lo lắng.
Nếu như bọn họ đều biến thành thây ma, vậy thì một thị trưởng như ông không phải là chưa làm tròn trách nhiệm sao? Ngay cả người dân của mình cũng không bảo vệ được.
Hơn nữa thành phố Thanh Phong thất thủ, vậy thì rất có khả năng những tỉnh thành khác cũng sẽ bị như vậy.
"Chúc cô nương, cô có cách nào có thể cứu được mạng sống của họ không?" Dư Văn nhìn Chúc Hạ Dương nói.
Chúc Hạ Dương nhìn mọi người trước mặt mình, sau đó lắc đầu.
Dù tinh khí có dễ ngưng tụ, nhưng mà muốn chữa trị cho quá nhiều linh hồn thật sự không dễ.
Hơn nữa lại còn nhiều người như vậy.
"Vậy phải làm sao bây giờ, lẽ nào bọn họ..." Vẻ mặt Dư Văn lộ rõ vẻ lo lắng, hai bàn tay đan vào nhau.
"Bọn họ quá đông, muốn chữa trị cho linh hồn thiếu sót của họ rất khó, năng lực của tôi vẫn chưa đủ, nên tôi bất lực." Chúc Hạ Dương cũng rất khó xử.
Chúc Hạ Dương vừa dứt lời, một giây sau, trong đám đông bỗng có người hô lên một tiếng, chỉ thấy mọi người hoang mang tránh ra xung quanh, còn có người không kịp chạy đã ngã xuống đất, thậm chí còn bị người khác đạp lên.
Nhìn tình cảnh trước mắt, Chúc Hạ Dương biết điều mình lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra.
Trong đám người bỗng xuất hiện vài thây ma, trong lòng còn ôm những mảnh thịt người đã bị xẻ năm xẻ bảy, máu thịt dầm dề đọng ở bên mép.
Sau đó lại có mấy người vừa chạy vào cũng biến thành thây ma.
Chúc Hạ Dương lao lên, nhanh chóng chém chết những thây ma trước mặt, nhưng mà số lượng thây ma cũng không ngừng tăng lên.
Vậy thì xem ra, cách tốt nhất chính là chữa trị cho linh hồn của những người này.
Nhưng mà với sức mạnh của mình, chỉ sợ là không làm được chuyện này.
Thấy một người chạy ngang qua người Dư Văn, hai mắt của một người phụ nữ bỗng hiện lên lửa giận, con ngươi co rút lại, kêu thảm một tiếng biến thành thây ma.
"Ặc..."
Thây ma hà từng hơi đi về phía Dư Văn, suýt chút nữa khiến ông nôn ra, Dư Văn nhìn chằm chằm thây ma cả người tràn ngập mùi máu tươi, đứng đờ ra tại chỗ, ngay cả sức để chạy cũng không có.
Thấy thế, Chúc Hạ Dương không thể làm gì khác hơn là bỏ mặc tình hình bên này, vội vang lao đến bên phía Dư Văn.
Bỗng nhiên, một bóng người màu trắng xuất hiện trước mặt, phất trần trong tay vung lên, thây ma đó bỗng biến thành tro tàn.
Là Ninh Khanh Nam.
Không phải là anh ta đã đưa Y Bạch về Linh Sơn rồi sao? Tại sao lại ở đây?
Giải quyết những thây ma trước mặt xong, Chúc Hạ Dương vội vàng đi đến bên cạnh hai người.
"Tại sao anh lại ở đây, Y Bạch đâu?"
Ninh Khanh Nam lại có vẻ như rất lạnh lùng, liếc mắt nhì U Liên ở bên cạnh, lạnh lùng nói: "Cậu ấy ở linh sơn, tạm thời không gặp nguy hiểm."
Tạm thời không gặp nguy hiểm...
Tuy là Ninh Khanh Nam nói vậy, nhưng mà Chúc Hạ Dương lại càng lo lắng hơn.
"Vết thương của anh ấy thế nào, có cách nào không?" Ninh Khanh Nam lắc đầu: "Các sư thúc chỉ có thể thử xem sao, tôi nhận lệnh xuống núi giúp cô một tay."
Y Bạch có người chăm sóc, Chúc Hạ Dương cũng ép mình yên tâm hơn, hơn nữa lúc này vẫn không quên cho người đến giúp mình, Chúc Hạ Dương thật sự biết ơn người của Linh Vũ Quan.
"Những người này đột nhiên biến thành thây ma, chỉ có thể chứng minh là bọn họ vẫn bị khống chế."
Nghe thấy lời Ninh Khanh Nam nói, Chúc Hạ Dương nghĩ đến con rối nho nhỏ vào lúc cứu Dư Văn ở trên đường kia.
Chỉ có những linh hồn bị hút hết mới biến thành thây ma, những người đột nhiên biến thành thây ma này hẳn là có mang theo con rối, đang từ từ hút lấy linh hồn họ.
Nhưng mà Chúc Hạ Dương lại không cảm nhận được mùi của con rối, có lẽ là giống như trước đó, tà khí của những con rối bị sức mạnh to lớn của Yêu Ma che giấu.