Trong chuyện này, tuy là Nhược Tương Ly làm vậy vì Chúc Hạ Dương, nhưng mà Dạ Minh vẫn rất biết ơn.
Dạ Minh cũng đã gặp Hằng Nga tiên tử rồi, chẳng những nàng đồng ý giúp mình điều tra, hơn nữa cũng nhanh chóng nhận ra túi Tụ Quang này đúng là trước đó đã bị mất, tiểu cung nữ trông coi nói sau khi mất lại tìm được nên không báo cáo.
Nhưng mà theo Dạ Minh thấy thì Thị Huyết đế cũng là địa tiên chưa được triệu hoán, vốn không thể lên thiên đình, tại sao hắn ta lại có khả năng mang túi Tụ Quang ra khỏi cung Từ Nguyệt rồi trả về mà không ai hay biết chứ?
Trong chuyện này nhất định còn có khúc mắc khác.
"Diêm Vương, nói vậy ngài cũng đã đoán được vì sao hôm nay ta lại đến rồi, cũng mong..."
"Ngài đã nghĩ kỹ rồi?" Diêm Vương nhìn Dạ Minh cứ như đang chắc chắn câu trả lời của anh.
Dạ Minh gật đầu, từ tốn nói: "Cứ làm vậy đi."
Diêm Vương gật đầu, sau đó lấy ra một quyển sách, vung tay lên một cái, chỉ thấy trên tờ giấy vốn trắng xóa đã hiện lên từng hàng chữ.
Anh gật đầu với Diêm Vương, sau đó xoay người đi.
Bất Tử đi lên trước đứng ở bên cạnh Diêm Vương nhìn hướng Dạ Minh rời đi, Diêm Vương thì nhẹ nhàng cười cười, xoay người đi đến bên cạnh thiền điện.
Thành phố Thanh Phong, bên trong khách sạn.
Nhiếp Chi Dư nằm trên giường lớn trắng tinh, trong lòng ôm một cô gái môi đỏ mọng đang cười, trên người hai người đều không mảnh vải che thân, trùm kín trong chăn, hơn nữa trên mặt Nhiếp Chi Dư cũng toàn là dấu son môi.
Ở bên con cọp mẹ kia, gã chẳng qua chỉ muốn nhờ vào bà ta để trèo lên thân phận và địa vị của anh trai bà ta, nhưng mà mình cũng không có được địa vị gì lớn, còn bán rẻ nửa đời người bên cạnh người phụ nữ kia, bị bà ta chọc giận nửa đời.
Hiện giờ cuối cùng người phụ nữ đó cũng biến mất, vậy là mình đã được tự do rồi.
Từ trước đến giờ Nhiếp Chi Dư vẫn luôn ao ước có một người vợ hiền lành xinh đẹp, gã muốn vợ mình cũng có thể được như vậy, nhưng mà hiện thực lại mạnh mẽ tát tỉnh gã.
Hơn nữa dù mình luôn bị người phụ nữ kia quản lý chặt, hơn nữa với thân phận của anh vợ, dù muốn ăn vụng cũng là chuyện không thể, nếu không... nếu bị phát hiện thì thật sự toi đời.
Hiện giờ không giống vậy, mọi người đều tin vào điều mình công khai, bà vợ chết trong tay quỷ tà, vậy nên anh trai cũng không thể gây phiền phức cho mình, còn giải quyết được cọp cái hung dữ như vậy, thực sự là một mũi tên trúng hai đích.
Hiện giờ một mình tự do, gã nhất định phải hưởng thụ bù tất cả những gì trước đó không được hưởng thụ.
"Đội trưởng Nhiếp..."
"Có chuyện gì vậy cục cưng? Còn muốn nữa sao?" Nhiếp Chi Dư lấy lại tinh thần, nắm tay người bên cạnh, tay kia nắm lấy cằm cô.
Người phụ nữ kia vùi gương mặt trang điểm thật đậm vào lồng ngực của Nhiếp Chi Dư, giả vờ ấm ức.
"Đội trưởng Nhiếp không đau lòng người ta, người ta là thật lòng theo ngài, nhưng mà người ta biết bên cạnh đội trưởng Nhiếp có nhiều người chia sẻ tình yêu của ngài như vậy, người ta thật là đau lòng mà."
Nhiếp Chi Dư cười nhẹ, sau đó càng ôm người phụ nữ chặt hơn, nhẹ nhàng hôn lên trán ả ta một cái.
"Gọi là Chi Dư, đặc biệt cho phép em."
Sau đó Nhiếp Chi Dư lấy từ trong tủ quần áo bên cạnh ra một hộp quà nhỏ, đưa vào tay người phụ nữ.
"Đây là?"
"Mở ra xem có thích không."
Người phụ nữ gật đầu mở ra xem, bên trong là một sợi dậy chuyền, xem ra cũng không hề rẻ. Tuy là mặt người phụ nữ mỉm cười nhưng mà trong ánh mắt còn che giấu điều gì khác.
Ả ta cất đồ đi, nói cảm ơn, sau đó xoay người dính lấy Nhiếp Chi Dư.