Chương 1124: Kẻ thù truyền kiếp của Ngôn Thông Thiên
Chương 1124: Kẻ thù truyền kiếp của Ngôn Thông ThiênChương 1124: Kẻ thù truyền kiếp của Ngôn Thông Thiên
Đông Thiên đạo chủ - Từ Đạo Viễn, Nam Thiên Yêu Thánh - Vạn Hồng Vũ, Tây Thiên kiếm chủ - Chu Tình Thiên, Bắc Thiên Ma Đế - Vân Thiên Quân.
Đông Nam Tây Bắc tứ đại vực, nổi danh nhất chính là bốn vị cường giả đỉnh phong nhân gian giới.
Bắc Châu Vực là địa giới của Ma tộc, tu sĩ Nhân tộc không dám bước vào, mà chí cường của Ma tộc được xưng là Ma Đế, đẳng giai tương đương với Tán Tiên.
Ma Đế Vân Thiên Quân, đại địch của Nhân tộc, có cừu oán sâu nhất, không ai khác ngoài Thông Thiên tiên chủ.
Nghe đồn mấy ngàn năm trước đại quân Ma tộc áp cảnh, nhân tộc một phương tập kết tu sĩ hai đại vực chống đỡ, cư nhiên liên tiếp bại lui, cũng không phải Nhân tộc thế yếu, mà là thủ lĩnh Ma tộc quá mức cường đại.
Ma Đế Vân Thiên Quân, thành danh vạn năm trước, vô số kể cường giả Tán Tiên chết trong tay, ma tộc bá giả như thế, một khi quân lâm thiên hạ, có thể nói đánh đâu thắng đó.
Nhưng mà bước chân của Ma Đế cuối cùng bị Thông Thiên tiên chủ ngăn cản, ác chiến kéo dài chín ngày, nghe nói hai vị cường giả đỉnh phong của nhân giới chiến từ mặt đất đến đáy biển, biển rộng bị đốt cháy không còn, lại từ đáy biển chiến đến trời cao, sấm chớp sâu trong bầu trời sâu, thiên địa chấn động, chiến trường giống như nơi tận thế.
Ác chiến kinh thiên, lấy Ma Đế bại trận kết thúc, bước chân của đại quân Ma tộc dừng lại ở thương hải.
Giả Phan Kỳ kể lại tin đồn lưu truyền nhiều năm, không khỏi thổn thức cảm khái, giống như có thể thông qua thời gian nhìn thấy chiến trường chỉ thuộc về Tán Tiên kia.
Ở trước mặt đại quân nhất tộc, thống soái bại trận, chuyện mất mặt như thế, đích xác có thể làm cho Ma Đế hận thấu xương, Từ Ngôn sau khi nghe xong cũng gật đầu thở dài, nói: - Ma Đế Vân Thiên Quân đã chết chưa?
- Hẳn là chưa chết, loại cường giả cùng giai với Tán Tiên, làm sao có thể dễ dàng chất.
Giả Phan Kỳ nhíu mày nói.
- Ma Đế chưa chết, vì sao Thông Thiên tiên chủ lại chết, bị hại chết?
Từ Ngôn cảm thấy khó hiểu.
- Cái này cũng không thể nói lung tung, tiểu sư thúc, ai có thể dễ dàng hại chết cường giả Tán Tiên, đám cường giả đỉnh phong nhân giới rất bí ẩn, loại cảnh giới này của ta có thể biết được bao nhiêu, nếu như tiểu sư thúc tò mò, có thể hỏi đại trưởng lão một chút.
Cổ Phan Kỳ không muốn đàm luận quá sâu về cường giả Tán Tiên, càng là cường giả tu vi cao thâm, càng không thể dính sát, nếu thật sự liên quan một chút, sẽ có khả năng rớt một lớp da.
Nhìn ra được tông chủ băn khoăn, Từ Ngôn không hỏi nhiều, tiễn tông chủ đi, chính hắn đi tới Địa Hỏa động.
Tìm được trưởng lão mập cùng tên với mình, Từ Ngôn cười tủm tỉm lấy ra một phần pháp môn luyện khí đã chuẩn bị trước đó, giao cho đối phương.
- Đây là... Vũ Thân Đạn?
Trưởng lão mập mạp tên là Từ Tử Kiếm ngạc nhiên không thôi nhìn pháp môn luyện khí, nói:
- Thứ này, hẳn là có thể nổ, cấu tạo xảo diệu, uy lực kinh người, ai có thiên phú như vậy lại sáng chế ra loại sát khí này! Nếu như luyện chế ra pháo đồng bộ, chẳng phải là đệ tử môn nhân cảnh giới thấp kém cũng có thể khống chế, từ đó oanh sát đối thủ cường đại hơn mình! Đáng tiếc pháo quá mức cồng kềnh, khống chế bất tiện, nếu đặt ở tông môn ngược lại không tệ, có thể tăng cường uy năng cho hộ sơn đại trận.
Trưởng lão Địa Hỏa động, tự nhiên lấy nghiên cứu luyện khí làm chủ, trưởng lão mập Từ Tử Kiếm há miệng chính là lời của người trong nghề, Từ Ngôn nghe nói vậy, liên tục gật đầu.
- Có thể luyện chế được hay không?
Từ Ngôn hỏi.
- Không khó! Lão phu không phải khoe khoang, phương pháp luyện khí lại huyền ảo hơn, chỉ cần để cho ta tham khảo ba năm ngày, nhất định có thể nhìn thấu đến tột cùng.
Trưởng lão mập lắc đầu lắc đầu đáp.
- Được rồi, giao cho Địa Hỏa động các ngươi, bắt đầu từ hôm nay, luyện chế Vũ Thần Đạn cho ta, càng nhiều càng tốt.
Từ Ngôn cười ha hả phân phó.
- Tiểu sư thúc muốn bao nhiêu?
- Càng nhiều càng tốt.
- Tài liệu có giá trị không nhỏ a, có chút còn phải ra ngoài mua sắm số lượng lớn mới được.
- Đại trưởng lão dùng, giá trị bao nhiêu, chẳng lẽ còn muốn lão nhân gia đưa linh thạch cho Đại Hỏa động các ngươi?
- Không cần không cần! Tiểu sư thúc yên tâm, Địa Hỏa động sẽ toàn lực luyện chế, bất kể giá cả, hao hết tài nguyên Địa Hỏa động mới thôi.
- Địa Hỏa động các ngươi không có tiền, có thể tìm tông chủ, yên tâm đi, tông chủ không dám không cho tiền.
- Được được được, có những lời này của tiểu sư thúc, ta yên tâm, ha ha.
Mua bán không có vốn, đổi lại trên đầu ai cũng không chịu nổi, cũng may Từ Ngôn nói có thể tìm tông chủ, trưởng lão mập rốt cục yên tâm, về phần Vũ Thần Đạn dùng để phòng ngự tông môn hay đi đánh người khác, hắn quản không được.
Muốn một gian thạch thất, Từ Ngôn ở trong địa hỏa động thử một phen dẫn địa hỏa nhập thể. Mượn linh đan cùng thân thể cường hoành, Từ Ngôn có thể trong thời gian ngắn chống đỡ địa hỏa trong Địa Hỏa động thiêu đốt, tuy rằng da thịt bị đốt cháy, nhưng dưới dược hiệu của linh đan rất nhanh đã khôi phục.
Không lúc da thịt khép lại, Từ Ngôn có thể cảm nhận được tầng cấm chế vô hình tồn tại trong bản thể đang thong thả thưa thớt, chỉ là trình độ thưa thớt thật sự quá chậm, nếu như tế luyện trong Địa Hỏa động, trăm năm có lẽ có cơ hội lột ra tất cả.
Không chỉ tốc độ quá chậm, Từ Ngôn còn phát hiện ra một chỗ làm cho hắn đau đầu, đó chính là cấm chế vô hình trong bản thể mặc dù có thể bị địa hỏa tiêu trừ, nhưng một khi rời khỏi địa hỏa hoặc anh hỏa đan hỏa thiêu đốt, cấm chế vô hình sẽ khôi phục hoàn chỉnh.
- Nhất định phải một lần phá vỡ, vĩnh viễn đoạn hậu hoạn...
Hạ quyết tâm, Từ Ngôn trở về đại điện Đằng Vân Sơn, thu khôi lỗi Hồng Chí vào Thiên Cơ phủ, lưu lại khoác áo khoác rộng, ngay cả đầu cũng bị che hơn phân nửa, để Tiểu Thanh ngụy trang thành đại trưởng lão.
Chuẩn bị thỏa đáng, Từ Ngôn âm thầm khống chế đại trưởng lão đích thân đến Tàng Bảo Các, lấy đi ba viên cực phẩm Linh Đan Hạo Nguyên Đan trân quý nhất trong đó, thu vào trong ngực, trừ chuyện đó ra, còn có trăm vạn linh thạch thượng phẩm, sau khi Từ Ngôn rời khỏi tông môn, không cùng cáo từ với bất kỳ kẻ nào, cũng không nói mình đi địa phương nào, lấy thân phận của hắn, ra vào tông môn căn bản không cần giải thích cho ai.
Bức tranh mở ra, chở Từ Ngôn bay ra khỏi Đằng Vân sơn mạch, đi thẳng đến bình nguyên Mã Thủ.
- Một người khóc, một người cười, một người thở...
Nhớ tới Mộc lão xóa đi manh mối lưu lại trước đó, hiện giờ Từ Ngôn đã có thể đại khái đoán được ba người Mộc lão chỉ, cũng chính là ba người theo Từ Ngôn hắn vào Bình Trung giới đến tột cùng là ai.
- Khóc, có thể là Lâm Tích Nguyệt, thở dài, nhất định là sư phụ, cười như vậy, hẳn là Ma Đế Vân Thiên Quân, chẳng lẽ ta thật sự là Ngôn Thông Thiên? Nếu không vì sao bộ dáng Hồng Nguyệt cùng Lâm Tích Nguyệt trong mộng cảnh giống nhau như vậy.
Ngồi xếp bằng trên tranh dài, Từ Ngôn thủy chung nhíu chặt mi đầu.
Nếu như không có thấy dung mạo của Lâm Tích Nguyệt ở trong mộng, Từ Ngôn cho tới bây giờ cũng không muốn có quan hệ gì cùng Ngôn Thông Thiên, bởi vì hắn không muốn trở thành người khác, càng không muốn gánh vác số mệnh của một vị thiên hạ chí cường.
Hắn là một tiểu đạo sĩ vô ưu vô lự, chỉ vì triều đình Đại Phổ rung chuyển, bị cuốn vào vòng xoáy thị phi, từ một tiểu đạo sĩ làm bạn với heo, biến thành mạnh nhất một châu, khi hắn vốn tưởng rằng thiên địa vô hạn, lại tìm được con đường phi thiên, biết mình bất quá chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Nhân sinh như thế, có thể nói là đặc sắc, nhưng Từ Ngôn cũng không thích.
Một đường đi tới, hắn không phải tự mình đi, mà là bị đẩy đi, đi thẳng đến bây giờ, hiện giờ lại phải dựa theo dấu chân người khác đi qua tiếp tục đi xuống, giống như những thứ này sớm đã bị ông trời định trước, hắn trốn không thoát cũng không ngăn cản được.
- Huyễn Nguyệt cung. Nếu như Lâm Tích Nguyệt quả nhiên là đạo lữ Ngôn Thông Thiên, vì sao nàng lại tự sáng lập ra Huyễn Nguyệt cung, không ở Lâm Lang đảo?
Lông mày rũ xuống, hơi nhíu một cái, mặt trời xa xa có chút chói mắt.
- Ta không phải Ngôn Thông Thiên, ta là Từ Ngôn, Từ Từ Kiếm...
Nặng nề thở dài, ném phiền não ra sau đầu, Từ Ngôn hoạt động tay chân một phen.
- Trước tiên giải quyết cấm chế gây phiền nhiễu mới là mấu chốt, sau này là Thiên Anh Bảng, một khi đám Yêu Vương kia không giữ miệng, ta sẽ thành công địch của một vực, đời này phiền toái đủ rồi, nào có thời gian quản kiếp trước của mình là ai.
Thiên phú của tiểu đạo sĩ, cũng không phải tu luyện, cũng không phải tâm ngoan thủ lạt, càng không phải tâm trí cao tuyệt hiếm khi có người có thể siết chặt, mà là trái tim rộng lớn như biển kia. Trái tim rộng, có thể khỏe mạnh.
Nhân sinh trăm năm, phiên não ngàn vạn lần, quản chỉ thị phi, mặc cho ân oán, ta sinh ra ở thiên địa này, phải đi chiêm nghiệm thế gian này một lần thật tốt, phúc thì hưởng, họa thì khiêng, không oán không hối, đi khắp thiên hạ.