Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1125 - Chương 1125: Hóa Thần Đoạt Xá

Chương 1125: Hóa thần đoạt xá Chương 1125: Hóa thần đoạt xáChương 1125: Hóa thần đoạt xá

- Ngươi vẽ, là gì?

Trong Hồn Ngục thần bí mờ mịt, tiểu đầu mục mập mạp đang lạnh lùng nhìn chằm chằm bức tranh trước mặt.

Những người khác vẽ đồ vật không tốt cũng có thể nhìn ra được là núi là nước, duy chỉ có tên Sở Bạch này, cư nhiên vẽ mấy trăm vòng tròn, trên vòng tròn là từng vết nứt, không biết đại biểu cho cái gì.

- Chưa vẽ xong đâu, đương nhiên không nhìn ra là cái gì, như vậy đã nhìn ra.

Cổ Sở Bạch bị gãy, gian nan di chuyển đầu bút, lấp đuôi đầu và bốn chân trên vòng tròn, nói:

- Vẽ xong rồi, vương bát.

Bai !

Tiếng roi da không ngừng vang lên, kèm theo là tiếng chửi rủa.

- Khí nô khiêm tốn, ngươi dám đùa giỡn với ta? Đại nhân chúng ta bảo các ngươi vẽ bản đồ, các ngươi phải vẽ, thời gian mười năm cũng không dài, vẽ không được, sẽ chết!

Hồn Ngục quát lạnh như băng, vô tình, giống như trời cao, mà Hồn ngục trưởng, chính là thiên đạo của thiên địa hồn ngục này.

Không tuân theo hiệu lệnh của thiên đạo, khó có đường sống.

Mà Sở Bạch lại là tính tình bất kính thiên địa, với tâm trí của Sở Bạch, trong thời gian hơn một năm đã sớm nhìn ra mục đích của Hồn Ngục.

Hồn Ngục đang tìm người, xác thực mà nói, là đang tìm một kiện dị bảo, mà dị bảo này, nhất định ở trên người Từ Ngôn.

Sở Bạch sẽ không trở thành vướng víu, hắn thà chết vẫn muốn thay sư đệ của mình giấu diếm bí ẩn liên quan đến sinh tử, hơn nữa Sở Bạch rất rõ ràng có chút yêu vương cũng không đáng tin cậy, cho nên hắn vẽ ra bản đồ đều là vương bát. Sở Bạch muốn vì vậy khiến hồn ngục trưởng giận chó đánh mèo, cùng xử tử mấy người, còn tàn nhẫn hơn so với Vương Khải, hắn thà rằng chín người này cùng chết, từ đó bảo toàn một Từ Ngôn, Từ Tử Kiếm...

So với hồn ngục lạnh như băng, Địa Kiếm Tông từ khi Đấu Vân thí luyện qua đi, trở nên càng thêm náo nhiệt.

Náo nhiệt đến từ thỉnh thoảng phát sinh đánh nhau trong tông môn, có thể nói một lần Đấu Vân thí luyện, triệt để châm ngòi cho Vân Thượng Phong cùng Vân Hạ Phong, làm cho hai phái ma sát cứ như vậy bộc phát.

Một khi đánh nhau trở nên nhiều, chấp pháp điện sẽ trở nên bận rộn, đệ tử môn nhân bị nhốt không dưới ngàn người, về sau toàn bộ thiên lao đều không chứa được, không có biện pháp, tông chủ hạ lệnh thành lập đấu trường, phàm là đệ tử môn nhân có oán hận thậm chí chấp sự trưởng lão, chỉ cần đi vào đấu trường, có thể quyết quyết sinh tử, kết quả đánh nhau là chết hay sinh, tông môn không hỏi qua.

Cổ Phan Kỳ cũng không có biện pháp, Vân Thượng Phong cùng Vân Hạ Phong các ngươi không phải đấu rất lợi hại sao, được, ta vẽ ra địa bàn cho các ngươi, đánh đi, đánh chết cũng không cần đền mạng.

Đây là ý định ban đầu của Đấu Vân thí luyện, nếu như Cổ Phan Kỳ còn không nhìn ra nó muốn kích động mâu thuẫn hai phái, vậy hắn cũng đừng coi là tông chủ gì.

Cho nên lần này thiết lập đấu trường, chính là tông chủ thuận nước đẩy thuyền.

Dù sao Đấu Vân thí luyện là đại trưởng lão phân phó, cho dù trong tông môn đánh long trời lở đất, cũng là đại trưởng lão bảo, cũng không quan hệ gì với tông chủ hắn.

Vô luận tông chủ hay cường giả Nguyên Anh trong hai phái, đều cho rằng Đại trưởng lão muốn cho Vân Thượng cùng Vân Hạ đấu một cái thống khoái, chỉ là không ai có thể nghĩ tới, hãm hại toàn bộ tông môn Địa Kiếm tông, không phải là Đại trưởng lão, mà là vị tiểu sư thúc kia.

Đấu trường chia làm ba loại, lớn nhất là địa phương chấp sự Kim Đan tỷ đấu, nhỏ nhất, chính là địa điểm đệ tử Luyện Khí kỳ chém giết, mà nhiều nhất, phải là đấu trường của Trúc Cơ. Mỗi một đấu trường đều có cỡ mười trượng, tổng cộng mười chỗ đấu trường cho Trúc Cơ, cơ hồ mỗi ngày đều có người tỷ đấu.

Một khi tiến vào đấu trường, kết quả nhẹ nhất là mất tay gãy chân, nặng nhất chính là mất mạng, mặc dù mỗi ngày đều có người mất mạng, nhưng mười chỗ đấu trường vẫn chật kín người như cũ, một cỗ bầu không khí nóng nảy giữa đệ tử Trúc Cơ của Địa Kiếm tông càng ngày càng nặng.

- Hôm nay lại là Vân Thượng Phong thắng được nhiều, thật xui xẻo.

- Cũng may không có người chết, Vân Thượng Phong càng ngày càng kiêu ngạo, nhìn không quen mặt mũi sau khi bọn họ thắng, thật ghê tởm.

- Không phải sao, Trúc Cơ hậu kỳ khiêu chiến Trúc Cơ trung kỳ, còn mắng khó nghe như vậy, một khi trúng kế, tất nhiên sẽ thất bại.

- Không chỉ ở thực lực tỷ đấu, bọn họ còn bắt đầu đùa giỡn tâm cơ, à, Quý Viễn ngươi sao lại trở về.

- Đúng vậy, không phải ngươi lần trước được phái đến Hóa Cảnh, là một trong hai ngàn đệ tử kia sao, nghe nói hai ngàn đệ tử toàn quân bị diệt, chỉ có Trúc Cơ ở Cửu Phong động đi ra một ít, ngươi cư nhiên không chết?

Đệ tử Trúc Cơ tên là Quý Viễn, tu vi không cao, chỉ có Trúc Cơ trung kỳ, người này dung mạo bình thường, què một chân, vẻ mặt mệt mỏi, không biết từ nơi nào xuất hiện.

- Mấy vị đừng lên tiếng, ta bỏ ra toàn bộ gia sản, để cho một vị sư đệ khác thay ta đi Hóa Cảnh một chuyến, không nghĩ tới hai ngàn đệ tử, một người cũng không đi ra.

Quý Viễn cười khổ nói.

- Trách không được, vẫn là tiểu tử ngươi có tâm cơ, toàn bộ gia sản đổi lấy một cái mạng, đáng giá, sư đệ thay ngươi đi Hóa cảnh cũng xui xẻo, chết không thấy thi.

- Thế đạo này chính là như thế, có người may mắn, có người xui xẻo, không tin tà cũng không được.

- Người tu luyện của chúng ta, tin tà cái gì, chúng ta chính là tu sĩ. - Không tin làm sao bây giờ, ví dụ Quý Viễn đặt ở đây, nếu hắn đi Hóa Cảnh, chẳng phải không trở về được, cái này gọi là định mệnh.

Quý Viễn mang theo nụ cười hàm súc, nghe một đám đồng môn nghị luận, không ai biết hắn vừa mới trở về, hơn nữa là trở về từ trong lưỡng nghi viên bị phong bế.

- Đại trưởng lão đi ra như thế nào? Ai trong các ngươi biết được lai lịch của tiểu sư thúc?

Quý Viễn không dấu vết tìm hiểu.

- Nói là đại trưởng lão được tiểu sư thúc cứu, nếu như không có tiểu sư thúc, đại trưởng lão nhất định sẽ bị vây chết ở Hóa Cảnh.

- Đúng là, tiểu sư thúc người ta mới là chân mệnh thiên tử, nhìn vận khí của người ta, không chỉ cứu cường giả Hóa Thần, còn được đại trưởng lão thu làm đệ tử quan môn, ở Kiếm tông chúng ta dưới một người vạn người.

- Đâu chỉ có thế, cường giả như đại trưởng lão, quanh năm bế quan không hỏi thế sự, vị tiểu sư thúc kia, các cường giả Nguyên Anh ở trong tông môn thì cũng không ai cũng có thể áp chế được, ngay cả tông chủ cũng là vãn bối.

- Cường giả Nguyên Anh xưng là tiểu sư thúc, chấp sự Kim Đan phải gọi sư thúc tổ, đệ tử Trúc Cơ chúng ta ngay cả bối phận cũng không xếp hạng được, nhìn kìa! Lý sư huynh vào đấu trường rồi! Lần này Vân Hạ Phong chúng ta nhất định sẽ lật lại một ván.

Mấy người đang đàm luận, đem ánh mắt chuyển hướng đấu trường, lúc này Quý Viễn mở miệng mời mấy vị đồng môn bên cạnh buổi tối đến chỗ ở của mình nói chuyện, tuyên bố chuẩn bị tốt linh tửu đãi khách, được mấy người đáp ứng, nhưng mà một đêm qua, mấy đệ tử Trúc Cơ gặp qua Quý Viễn cũng không xuất hiện ở tông môn nữa.

- Hồng Chí, không phải ngươi đã chết sao, vì sao còn có thể lao ra Tam Tài điện, xem ra có liên quan đến Từ Ngôn kia.

Một khu vực sinh sống của đệ tử Trúc Cơ, Quý Viễn què quặt ở trong phòng chậm rãi đi ra. Thân phận của hắn chỉ là một đệ tử tông môn không đáng kể, tu vi bình thường, thiên phú bình thường, càng bởi vì tham lam quấy phá, muốn đổi lấy Minh Vân Tước mới, mà bị người ta ra một cước đá nát một chân.

Nhưng mà hắn cũng nhân họa đắc phúc, khập khiễn một chân, làm cho hắn hành động chậm chạp, từ đó bỏ qua hành trình đi Băng Hỏa lộ.

Chờ Quý Viễn hao phí hơn nửa ngày mới leo qua Lưỡng Nghi Viên, lúc bò đến bên cạnh thạch đài, hắn nhìn thấy một hạt châu kỳ dị lơ lửng trên đài đá, mà hạt châu này, trở thành cảnh trí cuối cùng hắn nhìn thấy trong đời này.

- Không nghĩ tới đi, lão gia hỏa Phùng Nhất Nguyên ngươi, Tiêu Thiên Phục ta còn có cơ hội đoạt xá trọng sinh. Ngươi hẳn là chết luôn rồi nhỉ, nhưng thi thể Hồng Chí đó làm sao đi ra khỏi Tam Tài điện đây... Chẳng lẽ hắn có thể khống chế thi thể đại trưởng lão?

- Hiện tại còn chưa phải lúc, chờ lão phu lấy bộ bản thể này khôi phục tu vi, Địa Kiếm tông sẽ lấy lão phu làm đầu! Đến lúc đó ta muốn cắt bỏ tâm phổi của ngươi, xem một chút Từ Ngôn ngươi đến tột cùng có thần thông thiên đại gì, cư nhiên có thể khống chế Hoành Chí đã chất.

Quý Viễn chân chính sớm đã chết ở Lưỡng Nghi viên, hiện giờ trong cơ thể Quý Viễn là nguyên thần của một vị cường giả Hóa Thần, hắn chính là nhị trưởng lão của Địa Kiếm tông, Tiêu Thiên Phục.
Bình Luận (0)
Comment