Chương 1179: Suy đoán của Nhạc Vô Y
Chương 1179: Suy đoán của Nhạc Vô YChương 1179: Suy đoán của Nhạc Vô Y
Ngàn vạn năm qua, cường giả tự nghĩ ra kiếm thức vô số vô tận, tự nghĩ ra một bộ kiếm thức thoạt nhìn không tính là cái gì.
Nhưng ngàn vạn năm qua, người có thể sáng tạo ra một bộ kiếm thức trong ác chiến lại chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa trong ác chiến không chỉ sáng tạo ra một bộ kiếm thức kinh người, còn đồng thời đột phá cảnh giới từ tu sĩ Kim Đan lên đến Nguyên Anh, cũng chỉ có một vị Thông Thiên tiên chủ.
Vấn Thiên Kiếm, là kiếm đạo mà Ngôn Thông Thiên diễn hóa ra trong ác chiến phá cảnh Nguyên Anh.
Vấn Thiên Kiếm thức cao thâm khó lường, cũng không có truyền thừa ở thế gian, lúc Từ Ngôn thi triển ra phần kiếm chiêu này, người khác chỉ cảm thấy xa lạ, thật ra không ai quá để ý.
Nhưng một khi xuất thủ, cư nhiên dẫn động Cửu Tiêu Kinh Lôi.
Ôi!
Trường kiếm phá không, ở trên chiến trường, theo từng đạo kinh lôi hội tụ, trường kiếm trong khoảnh khắc bành trướng ra, trong chớp mắt đã biến hóa thành một con rồng bằng lôi điện dữ tợn.
Vô số điện quang hội tụ mà thành lôi điện chỉ long, gâm thét nổ vang tạo lên long ngâm chấn thiên, từ trên xuống dưới xông về phía Vô Tướng Tử.
Một thức Vấn Thiên Kiếm đã tiếp cận lực lượng của Hóa Thần!
Đinh Vô Mục phi vũ kim lôi, huyễn hóa thành bộ dáng tiểu xà, toàn lực oanh kích cốt thuẫn linh bảo của Vô Tướng Tử, Đinh Vô Mục vị trí thứ ba Thiên Anh Bảng, dùng chiêu thức áp đáy hòm tuyệt sát của mình tới gần cảnh giới Hóa Thần quấn lấy phòng ngự của Vô tướng tử.
Hiên Viên Tuyết kéo Long Thiệt cung, phát ra thiên thạch tiễn như dải lụa, một mũi tên này chấn động cốt thuẫn, đánh vỡ mười tám kiện pháp bảo mà Vô Tướng Tử dùng để hộ thân, càng phá vỡ rào cản linh lực của Vô tướng tử. Chân Vô Danh hóa Vô Danh kiếm kỳ dị nhất, quả thật phiêu hốt bất định, lấy một hóa mười, lấy mười hóa trăm, cuối cùng huyễn hóa thành vạn đạo kiếm quang, xuyên qua bên cạnh Vô Tướng Tử, phong bế tất cả đường lui của vị cường giả Hóa Thần này.
Ngay sau đó, hơn mười vị Nguyên Anh đều đánh ra tuyệt sát, bao phủ Vô Tướng Tử trong vòng xoáy linh lực bạo động, tại chỗ nổ lên một đám mây đen, mặt đất nứt ra, tòa Thương Minh sơn dưới chân mọi người bị cứng rắn bổ ra.
Kiếm khí đầy ánh lửa cùng đất đá vụng tạo thành mây đen bay lên thật cao, lôi long hội tụ lôi điện lực, nổ vang bổ xuống, mang theo tiếng sấm như sóng thần.
Vấn Thiên Kiếm xuất ra, sơn hải đồng minh.
Mặt đất chấn động, bầu trời không có ánh sáng, sau khi tiếng nổ vang lên, toàn bộ chiến trường bị bao phủ trong sự tĩnh mịch không giải thích được.
Tất cả mọi người dốc hết toàn lực, hơn nữa linh lực không nhiều, nếu lần này còn đánh không được Vô Tướng Tử, chỉ sợ những Nguyên Anh thành danh là bọn họ sẽ phải chôn hết xương hết ở đây.
- Chúng ta tận lực, thế công như thế, cho dù Hóa Thần cũng không ngăn được.
Một vị nữ Nguyên Anh mặc váy tím lộ ra vẻ mặt tái nhợt thì thâm, nàng là cao thủ của Phi Vũ môn.
- Kim Lôi... Thul
Đinh Vô Mục từ giữa không trung hạ xuống, đạo kim lôi kia giống như có thể nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, trong nháy mắt rơi vào hai mắt Đinh Vô Mục.
Đao vũ phía sau Đinh Vô Mục nhao nhao nghiền nát thành tro bụi, vận dụng Kim Lôi phải trả cái giá thật lớn, sau trận chiến này, hắn ít nhất phải nuôi dưỡng kim lôi ba năm, hơn nữa trong vòng ba năm không cách nào ra tay.
Nếu như có thể bế quan ba năm đổi lấy kết cục chiến bại Hóa Thần, bất cứ ai cũng phải vui mừng không thôi, nhưng sắc mặt Đinh Vô Mục cũng không đẹp, mí mắt nhắm chặt lưu chuyển trận văn, từ mới phong bế hai mắt.
HôiI Kiếm khí bắt đầu khởi động, bản thể Chân Vô Danh đi ra từ trong một đạo kiếm quang ảm đạm, lảo đảo một bước, khó khăn lắm mới đứng vững.
- Hóa Thần trung kỳ, quả nhiên cường đại, cảnh giới Nguyên Anh kém quá xa...
Chân Vô Danh nhiua chặt hai hàng lông mày, đảo trường kiếm vắt ra sau lưng, gắt gao nhìn chằm chằm xa xa, thần sắc lộ ra vẻ kiêng ky.
- Hắn chưa chết.
Hiên Viên Tuyết trả lại Long Thiệt Cung và Thiên Thạch Tiễn cho Từ Ngôn, thân tên thế mà xuất hiện vài vết nứt ảm đạm.
- Đúng vậy, chúng ta sẽ có phiền toái rất lớn.
Từ Ngôn cười khổ một tiếng, mắt thấy lôi điện chi long hao hết uy năng, kiếm thể cuối cùng cứ như vậy vỡ vụn, nhưng khí tức của địch nhân vẫn còn, tuy rằng suy yếu rất nhiều, nhưng thủy chung tồn tại.
- Trốn đi, xem ai lớn mạng, chúng ta không có cơ hội.
Đinh Vô Mục lắc đầu, thần sắc ảm đạm nói.
Đối chiến Hóa Thần vốn miễn cưỡng, huống chỉ đối chiến với một vị cường giả Hóa Thần trung kỳ, nếu mọi người vận dụng toàn lực đều giết không được Vô Tướng Tử, như vậy chỉ còn lại có một con đường chạy trốn, về phần có thể trốn thoát hay không, chỉ có thể xem vận khí.
Đinh Vô Mục nói một câu này, hy vọng cuối cùng của tất cả mọi người ở đây cứ như vậy tan biến, có người xoay người muốn chạy trốn.
- Khụ. Khụ khụ... Không tệ không tệ, đám tiểu bối các ngươi, trình độ tương lai chỉ sợ sẽ rất bất phàm, có thể bức lão phu đến tình trạng như thế, mấy trăm năm qua còn chưa từng có ai.
Bên trong ngọn núi nứt ra, một thân ảnh thiêu đốt hỏa quang bay ra, chính là Vô Tướng Tử mặt mày xám xịt.
Bộ dáng của vị lão tổ Vô Tướng phái này có chút thể thảm, y bào tiêu hủy không nói, ngay cả giày dép cũng bị thiêu cháy, cốt thuẫn linh bảo khổng lồ biến hóa thành kích thước như chậu rửa mặt vờn quanh bên cạnh, linh lực trên đó đã cực yếu, xem ra đã bị Thiên Thạch Tiễn cùng Kim Lôi oanh sát tạo thành.
Đừng thấy Vô Tướng Tử chật vật như thế, khí tức hỗn loạn, bản thể cũng bị thương không nhẹ, nhưng cũng không có gì đáng ngại.
Đừng nói chết, cho dù lại một vòng oanh sát như thế, vị này cũng không chết được, nhiều nhất xem như trọng thương mà thôi.
- Để sau này không phải gặp quá nhiều phiền toái, những tiểu gia hỏa các ngươi vẫn nên chết ở Thương Minh tự là tốt nhất, nếu trong các ngươi xuất hiện thêm mấy Hóa Thần, Kiếm Vương Điện phải năm nào tháng nào mới có thể ngã xuống đây, ha ha, ha ha ha.
Vô Tướng Tử ngửa mặt lên trời cười to, giống như bị điên.
- Tiền bối nói rất đúng, những thiên kiêu của các môn các phái này, thiên tài nha, cũng không thể giữ lại, nhất là vị tiểu sư thúc Địa Kiếm tông kia, ngay cả Cừu Thanh Sơn cũng chết trong tay hắn, còn có hơn mười vị Nguyên Anh.
Nhạc Vô Y từ trong góc tối hiện thân, một đôi mắt đẹp không nhìn Đinh Vô Mục cũng không nhìn Chân Vô Danh, thậm chí ngay cả vị cường địch Hiên Viên Tuyết này cũng bị nàng xem nhẹ, mà rơi vào trên người Từ Ngôn.
- Không tới nửa canh giờ, diệt sát hơn bốn mươi vị cường giả đồng giai, nửa canh giờ trước còn là Nguyên Anh hậu kỳ, nửa canh giờ sau đạt tới Nguyên Anh đỉnh phong, loại người này cũng không thể giữ lại, hắn không thành Hóa Thần, đã có năng lực tru sát Hóa Thần.
Nhạc Vô Y đang quan chiến, đối với Hiên Viên Tuyết, Đinh Vô Mục, Chân Vô Danh thậm chí là Triệu Như Phong những thiên kiêu kia đều hiểu rõ như lòng bàn tay, duy chỉ có Từ Ngôn đối với nàng mà nói là mười phần xa lạ, cho nên Nhạc Vô Y tò mò, thủy chung nhìn chằm chằm tiểu sư thúc của Địa Kiếm Tông này, quả nhiên bị nàng phát hiện ra một ít thứ thú vị lại kinh người.
- Còn có một kiếm vừa rồi, hình như cũng không phải tuyệt học của Địa Kiếm tông.
Nhạc Vô Y tiếp tục nói: - Xem ra ngươi rất được truyền thừa của đại trưởng lão Kiếm tông, chẳng lẽ Hồng Chí kia đã sắp không được, lưu lại một thân tu vi, tất cả cho đệ tử quan môn là ngươi?
Nhạc Vô Y suy đoán, vừa lúc tiết kiệm khí lực của Từ Ngôn.
Tu vi tăng vọt, Từ Ngôn không giải thích rõ với bất cứ ai, nếu thật sự trở lại Địa Kiếm tông, đám Nguyên Anh trong tông môn kia đến hỏi tiểu sư thúc vì sao có thể trong mấy tháng ngắn ngủi đã tăng tu vi từ Kim Đan tăng lên Nguyên Anh đỉnh phong, Từ Ngôn cũng không thể để cho bọn Giả Phan Kỳ tự mình đi đoán.
Tu vi tăng vọt, cần phải có một lời giải thích hợp lý, nếu không Từ Ngôn hắn dễ dàng dính đến dị bảo, từ nay về sau trở thành đồ tốt cho vô số cường giả muốn bắt giữ.
Vừa lúc Nhạc Vô Y giúp đỡ nghĩ ra lý do, sau khi Từ Ngôn nghe xong giả bộ tức giận đầy mặt, mắng:
- Câm miệng! Sư tôn tất có thể tránh được kiếp nạn, bất tử bất diệt!
- Quả nhiên như thế, tiểu sư thúc thật sự là vận khí tốt, truyền thừa của Hóa Thần, thật sự là hâm mộ chết người.
Nhạc Vô Y đắc ý nở nụ cười kiều diễm, mắt đẹp đưa tình nói, những lời này của nàng chính là đúng ý Từ Ngôn, lại chọc giận Hiên Viên Tuyết ở một bên.
Vừa thấy Nhạc Vô Y trêu chọc Từ Ngôn, sắc mặt Hiên Viên Tuyết lập tức lạnh lẽo, đưa tay ra chộp về phía cổ mình.