Chương 1190: Anh Hùng Sở Kiến Lược Đồng
Chương 1190: Anh Hùng Sở Kiến Lược ĐồngChương 1190: Anh Hùng Sở Kiến Lược Đồng
Trong bụng Chân Vô Danh có trăm vạn cân nước sông, hắn có thể dễ chịu mới là lạ.
Từ Ngôn bừng tỉnh đại ngộ, vỗ trán một cái, áy náy nói:
- Trách ta trách ta, chỉ lo nói chuyện, ta hỏi ta, ngươi tự tiện đi, đều là nam nhân, không quan tâm cái này.
Chân Vô Danh đen mặt, thầm nghĩ ngươi không quan tâm ta quan tâm, ai có thể vừa giải quyết nổi buốn vừa nói chuyện phiếm với ngươi chứ?
Hành động khiếm nhã như vậy, Chân Vô Danh thật sự không thể chịu đựng được, rồi lại không thể nhịn được nữa, linh lực của hắn cũng không phải vô hạn, trong khoảng thời gian này thủy chung dùng toàn bộ linh lực áp chế nước sông trong bụng, nếu thật sự linh lực hao hết, Chân Vô Danh hắn nhất định phải bị chống chết.
Cuối cùng, Vô Danh công tử vạn bất đắc dĩ, rốt cuộc dưới một câu 'Đều là nam nhân của Từ Ngôn, buông tha tôn nghiêm.
Trong khe suối, lại truyền ra tiếng nước chảy.
- Tu tiên giới có vô số linh đan, bạch cốt sinh cơ không phải không có, hết lân này tới lần khác tìm không được linh đan trọng sinh mệnh căn của bản thân, Từ Ngôn, ngươi nói thật đi, chiêu thần thông kia của ngươi có thể khởi tử hồi sinh, có thể giúp ta bổ sung bộ dáng không trọn vẹn này hay không?
Chân Vô Danh cũng không quan tâm cái gì không đứng đắn, gắt gao nhìn chằm chằm Từ Ngôn, trong lòng hắn tràn đầy hy vọng, lúc này đều ở trên người Từ Ngôn.
- Chỉ cần có thể chữa khỏi ta, coi như ta thiếu ngươi một cái mạng, Chân Vô Danh ta có thể dùng thần hồn làm lời thề, đời này quyết không phản ngươi!
Dùng thần hồn để thề, Chân Vô Danh chỉ cầu một thân thể hoàn chỉnh, cho dù làm tay đấm cho Từ Ngôn cũng tốt, con cháu cũng được, chỉ cần thân thể không tàn phế, hắn mới có cơ hội bước vào cảnh giới tiếp theo. Cũng bởi vì thân tàn mang đến tâm cảnh thay đổi, cảnh giới Chân Vô Danh bị kẹt ở Nguyên Anh đỉnh phong, tuy rằng tiến thêm một bước nữa là có thể đột phá đến Hóa Thần, nhưng bước nhỏ này giống như lạch trời, khiến Chân Vô Danh nhìn không thấy bất kỳ hy vọng nào.
Thật ra khổ não của Chân Vô Danh chỉ cần trở thành cường giả Hóa Thần thì có cơ hội giải quyết.
Hóa Thần kỳ là Tam Anh Tụ Thần, thần quang chợt hiện ra, một khắc kia khi đột phá Hóa Thần, có cơ hội mượn thần quang bổ sung bất kỳ thương thế nào trên toàn thân, cũng chính là bởi vì biết rõ Hóa Thần có thể làm cho mình trở nên hoàn chỉnh, Chân Vô Danh mới càng thêm khát vọng Hóa Thần, mà càng khát vọng, lại càng không cách nào đột phá, tuần hoàn như thế có thể nói là kết cục chết, Chân Vô Danh bị cảnh giới vây khốn đến không thể động đậy.
- Vốn tưởng rằng ta hố ngươi đã hố đủ thảm, hiện tại mới phát hiện, Chân Vô Danh ngươi nguyên lai là tự bị mình hãm chất.
Từ Ngôn cười ha hả, nói:
- Tu vi không đủ thì đừng đi hiểm địa, đi thì phải chuẩn bị tốt ngã xuống, đại yêu Minh Thử không móc tim ngươi, coi như ngươi đủ vận khí, mất chút vụn vặt tốt hơn so với mất mạng.
- Nói cũng đúng, đích thật là ta tự tìm đường chết, vừa vào Nguyên Anh cho rằng mình có thiên phú kinh người, không chịu nổi người ta mời, xâm nhập vào một chỗ hiểm địa cấp hai, lại đụng phải Minh Thử khó chơi nhất trong đại yêu, bị Minh Thử đánh lén coi như ta phản ứng đủ nhanh, chỉ mất mệnh căn, người khác mất thật đúng là tim...
Nhớ lại một lần phiêu lưu nhiều năm trước, Chân Vô Danh thở dài một tiếng, ngay sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lần lịch lãm đó có thể nói là toàn quân bị diệt, lúc đi hơn trăm người, chạy ra chỉ có ba năm người, trong đó có người lôi kéo ta thăm dò chỗ sâu trong hiểm địa, may mắn thoát ra ngoài, sau khi chia tay không còn gặp qua, sau đó ta phát giác có chút không đúng, tìm hiểu xung quanh thêm về tên kia, nhiều năm như vậy, cư nhiên ngay cả một chút manh mối cũng không có.
Chân Vô Danh nắm chặt hai quyền, oán hận nói:
- Điều duy nhất có thể xác định chính là, tên của hắn ta là giả, thân phận cũng là giả, ngay cả khuôn mặt kia, cũng là giả! Chỉ có một đôi lông mày hơi rậm, có lẽ mới là thật.
- Cao thủ ngụy trang, người trong nghề thay đổi sắc mặt, lại là tên lông mày rậm...
Từ Ngôn trở nên tò mò, ánh mắt nhìn vê phía Chân Vô Danh mang theo ý tứ hỏi thăm.
- Thì ra ngươi cũng đã gặp qua hắn, không sai, ta hoài nghi năm đó hại hơn trăm người chúng ta, làm hại bản công tử trở thành thân thể tàn phế, rất có khả năng chính là Chung Ly Bất nhị của phái Thiên Cổ.
Chân Vô Danh nghiến răng nghiến lợi, hắn suy đoán nhiều năm, càng có thể kết luận lông mày rậm năm đó hại hắn là Chung Ly Bất Nhị của phái Thiên Cổ, nhưng hắn không có chứng cớ, hơn nữa Chung Ly Bất Nhị có hành tung quỷ bí, không ai có thể tìm được.
- Tên kia đích xác tinh thông tính kế, còn tâm ngoan thủ lạt.
Từ Ngôn gật gật đầu, nói:
- Nếu như có cơ hội, vẫn sớm tiễn hắn về Tây thiên là tốt nhất.
- Anh hùng cùng chung chính kiến mài! Thiên Anh Lôi lần sau, chính là cơ hội tốt nhất!
Chân Vô Danh cười lạnh, tiếng cười âm trầm, thần sắc hung hiểm như một con sói hoang, chỉ là hành động của hắn hôm nay thật sự không chịu nổi, có biểu tình sát khí, cũng sẽ bị tiếng nước chảy liên tục đánh tan thành cặn bã.
- Nếu Vô Danh huynh thẳng thắn như vậy, ta cũng nói cho ngươi một tin tức.
Từ Ngôn do dự một chút, nói:
- Ta thi triển thần thông cũng không hoàn chỉnh, cần thọ nguyên cùng thiện niệm, con người ta rất ít có thiện niệm sinh ra, cho nên nếu ngươi trông cậy vào ta có thể sinh ra thiện niệm với ngươi, còn không bằng trông cậy vào chính mình sớm ngày tiến giai Hóa Thần.
- Cái gì! Còn hạn chế như thế nữa?
Chân Vô Danh vừa nghe nhất thời ngẩn ra, nói:
- Tiểu sư thúc, ngươi nhìn kỹ ta, ngươi nhìn ta đều kết thúc như thế, còn không đáng thương sao? ngươi sẽ không sinh ra một chút thương tiếc sao?
- Sinh không được.
Từ Ngôn lắc đầu, đừng nói thương tiếc, bộ dáng vô sỉ của Chân Vô Danh như vậy, hắn rất muốn đá thêm hai cước.
- Ta tin tưởng ngươi sớm muộn gì cũng có thể sinh ra, tiểu sư thúc, thương lượng một chuyện đi, có thể trả lại cho ta mấy hạt Duyên Thọ Đan hay không, ngươi xem ta hành động bất tiện, sau khi xả xong như thế nào cũng cần ba năm năm năm, hao tổn thọ nguyên, ta phải bổ sung mới được, đúng không?
Chân Vô Danh xấu hổ cười nói, tính toán đòi lại chút linh đan, hắn chỉ có mười hạt Duyên Thọ Đan, nhiều hơn một hạt cũng không có.
- Vô Danh huynh nếu đã mở miệng, vậy cho ngươi một hạt là được.
Từ Ngôn nói xong đổ ra một viên Duyên Thọ Đan từ trong bình sứ bạch ngọc, chờ Chân Vô Danh bắt được hắn giơ tay lên, giúp đưa linh đan vào trong miệng Chân Vô Danh.
Bộ dáng bây giờ, Chân Vô Danh có thể nói là mặc người bày bố, dù sao mình cũng ăn Linh Đan vào bụng, hắn cũng không tức giận, sau khi ăn xong há mồm học con chim non gầm gừ chờ ăn, cho rằng Từ Ngôn còn có thể ném tới mấy viên.
- Thử xem có độc hay không, một hạt đủ rồi, lãng phí loại linh đan khó có được này chẳng phải là tội lỗi sao.
Từ Ngôn vuốt vuốt bình linh đan nhỏ nhắn, hỏi:
- Ngươi luyện chế? Duyên Thọ Đan có thể kéo dài mười năm, trăm năm hay không?
- Chưa từng nghe nói qua, ba năm đã là cực hạn, ngươi nghĩ thọ nguyên dễ bổ sung như vậy sao, mười viên Duyên Thọ Đan này giá trị không thua gì một kiện cực phẩm pháp bảo, là bảo bối quý giá nhất trên người ta.
Chân Vô Danh than thở, vẻ mặt khổ tướng, nói:
- Ba mươi năm thọ nguyên đó, đây gọi là chí bảo nghịch thiên, luyện chế Thọ Nguyên đan rất dễ gặp phải thiên phạt, làm không tốt lúc xuất đan bị một tia thiên lôi bổ xuống, linh đan không nói, chỉ sợ người luyện đan cũng chết oan uổng theo.
- Luyện chế đan dược Duyên Thọ gian nan như thế! Ngươi luyện chế như thế nào?
Từ Ngôn càng thêm tò mò, hắn cũng có Duyên Thọ Đan, bất quá không phải luyện, mà là Linh Lung quả, bình thường ăn một viên thì có thể gia tăng mười năm thọ nguyên.
- Ta cũng không có phần năng lực kia, ở Tây Châu vực lưu truyền Duyên Thọ Đan, cơ bản tất cả đều xuất phát từ tay một người, Mạc Hoa Đà được xưng là Đan Thánh đại sư.
Phát hiện thần sắc Từ Ngôn không thay đổi, rõ ràng chưa từng nghe nói qua đại danh của Mạc Hoa Đà, Chân Vô Danh lập tức đắc ý, nói:
- Đan thánh đại sư còn có một thân phận, đó chính là người đứng đầu Bách Thần Bảng, muốn biết Mạc Hoa Đà đến từ nơi nào sao, lại cho ta ăn một viên Duyên Thọ Đan, ta sẽ nói cho ngươi nghe.
- Ta có một viên Duyên Thọ Đan tự chế, không biết Vô Danh huynh có muốn nếm thử hay không?
Sắc mặt Từ Ngôn trở nên cổ quái, nói:
- Công thức đơn giản, dùng trăm vạn cân cơm áp súc mà thành, không cần đan hỏa, chỉ cần dùng Súc Linh Quyết là được, thế nào, có muốn nếm thử xem không?