Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1191 - Chương 1191: Cấm Ky Của Tu Tiên Giới

Chương 1191: Cấm ky của Tu Tiên Giới Chương 1191: Cấm ky của Tu Tiên GiớiChương 1191: Cấm ky của Tu Tiên Giới

Vừa mới chứa một bụng trăm vạn cân nước sông Quân Hà, Chân Vô Danh không muốn bỏ vào trăm vạn cân cơm trắng nữa, vì thế trong ánh ý cười tủm tỉm của Từ Ngôn, Chân Vô Danh thành thành thật thật nói ra hết kiến thức của mình.

Mạc Hoa Đà nổi tiếng không chỉ ở Tây Châu vực, ở Đông Châu vực cũng như sấm bên tai, người này thân là trưởng lão hạch tâm của Huyễn Nguyệt cung, một thân tu vi Hóa Thần đỉnh phong, hơn nữa luyện đan chỉ đạo, có thể nói vô song.

Chỉ dùng thiên phú luyện đan mà nói, Mạc Hoa Đà hoàn toàn xứng đáng với vị trí đệ nhất ở trong tu sĩ Hóa Thần.

Vị Đan Thánh đại sư này còn có một danh tiếng, đó chính là đứng đầu Bách Thần Bảng.

Tu vi Hóa Thần đỉnh phong, luyện đan chỉ đạo xuất thần nhập hóa, Mạc Hoa Đà đã đứng đầu Bách Thần bảng ba trăm năm qua, lấy lời Chân Vô Danh nói, vị Đan Thánh đại sư này vừa lên đài, căn bản không có người cùng hắn đánh, trăm năm một lần Bách Thần Bảng, Đan Thánh đại sư thật ra cũng không cần đi, chỉ cần báo danh đã ban cho xếp hạng đệ nhất.

Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là địa vị của đan đạo đại sư trong lòng mọi người ở tu tiên giới là cực cao.

Không chỉ có địa vị cực cao, nhân mạch của đan đạo đại sư tuyệt đối không phải người ngoài có thể tưởng tượng, một vị cường giả Hóa Thần đỉnh phong có thể được gọi là Đan Thánh, có thể tưởng tượng được sẽ hội tụ nhân mạch đáng sợ cỡ nào, nghe nói Mạc Hoa Đà rất giao hảo với Kiếm Vương điện và Đạo phủ, hai đại thế lực đều phải bán mặt mũi cho đối phương, còn có nghe đồn ngay cả Hóa Vũ của Yêu tộc cũng từng tự mình bái phỏng Đan Thánh đại sư, chỉ vì cầu một viên linh đan diệu dược.

Hóa Vũ của Yêu tộc, có thể so với cường giả Độ Kiếp của nhân tộc, người có thể làm cho Hóa Vũ cầu xin, có thể xưng là nhân mạch khắp thiên hạ.

Chân Vô Danh nói thao thao bất tuyệt, Từ Ngôn chỉ nghe không nói. Theo hắn thấy, Chân Vô Danh nói tất có chút phóng đại, phần thưởng đứng đầu Bách Thần Bảng vô cùng kinh người, cường giả Hóa Thần không có khả năng không đi tranh đoạt, Đan Thánh đại sư kia có lẽ có thể tránh được một ít cường giả khiêu chiến, nhưng cũng không phải một ván không chiến thì có thể trở thành đầu bảng, nói vậy Mạc Hoa Đà người này ngoại trừ đan đạo cao tuyệt ra, chiến lực nhất định cũng không kém bao nhiêu, nếu không làm sao có thể đứng đầu Bách Thần bảng ba lần liên tiếp.

- Đan thánh đại sư nhiều nhất có thể luyện chế ra Duyên Thọ đan bao nhiêu năm?

Từ Ngôn nghe xong, phát ra nghỉ vấn.

- Nghe nói mười năm, bất quá ta chưa từng thấy qua, chỉ sợ người trong thiên hạ cũng chưa từng thấy qua, Duyên Thọ Đan loại trình độ này, luyện chế không chỉ cần vô số thiên tài địa bảo làm tài liệu, tỷ lệ thành đan nhất định cực thấp, cho dù có thể thành công luyện chế ra, chỉ sợ Đan Thánh đại sư sẽ nghênh đón thiên lôi oanh sát, Sinh Thân quả, Duyên Thọ đan, tất cả mấy thứ này đều là thiên địa dị bảo chân chính, dùng lực lượng tạo hóa mới có thể xuất hiện, cầu còn không được, cầu còn không được.

Chân Vô Danh thở dài nói:

- Nghe nói trăm năm trước có người ở bát hoang chiếm được một Sinh Thân quả, từ đó dẫn đến giết chóc ngập trời, vì nó mà không dưới trăm vị chết thảm, cuối cùng Sinh Thân quả tung tích không rõ, không biết lưu lạc ở nơi nào, nếu như ta có thể có được một Sinh Thân quả, có thể khôi phục thương thế, trở thành nam nhân hoàn chỉnh, ai...

Sinh thân cùng diên thọ, cơ hồ là hai loại cấm ky ở tu tiên giới.

Loại thương thế giống như Chân Vô Danh, vô luận linh đan trân quý như thế nào cũng khó có thể khôi phục.

Người tu hành lợi hại hơn nữa, linh đan có kỳ dị đến đâu, chỉ có thể đạt tới trình độ xương trắng sinh thịt, có thể sinh thịt, lại không cách nào sinh cốt, cho nên một khi tay chân bị hủy, trừ phi trong thời gian ngắn gắn về, lại phụ thêm vô số linh đan mới có cơ hội nối liền, nếu không bị hủy đến vỡ vụn, cực phẩm linh đan cũng không bổ sung được. Mệnh căn của Chân Vô Danh, sau khi bị Minh Thử cắn xong cũng không trả lại, cho nên hắn muốn gắn lại là không có cơ hội.

Nghe nói Duyên Thọ Đan mười năm trân quý như thế, thậm chí có thể dẫn tới thiên lôi đánh chết, Từ Ngôn không khỏi khế nhíu mày.

Linh Lung quả trong Thiên Cơ phủ còn có không ít, một quả Linh Lung quả có thể kéo dài mười năm tuổi thọ, đây vẫn là Linh Lung quả bình thường, một cực phẩm Linh Lung quả có thể gia tăng trăm năm thọ nguyên, nói như vậy, thân gia của Từ Ngôn hắn thật ra vô cùng kinh người, không cần cái gì khác, xuất ra những Linh Lung quả kia đều có thể trở thành tài phú vô song.

- Có Duyên Thọ Đan tự nhiên sinh ra hay không, ăn một quả cũng có thể kéo dài mười năm, thậm chí kéo dài trăm năm?

Từ Ngôn làm bộ hiếu kỳ hỏi.

- Mười năm ngược lại nghe nói qua, khó có được nhìn thấy, một khi xuất thế nhất định bị nhiều phương cướp đoạt, khiến cho giết chóc vô số, về phần Duyên Thọ trăm năm, ta chưa từng nghe thấy.

Chân Vô Danh suy nghĩ một chút, nói:

- Linh quả có thể kết ra mười năm diên thọ, nhất định là bổn nguyên chỉ linh, cũng chính là linh vật có được mộc chỉ bản nguyên, quả là thứ yếu, linh vật như thế mới là dị bảo chân chính, là tài liệu để luyện chế linh bảo.

- Mộc bản nguyên mới có thể kết ra Duyên Thọ linh quả, mộc chính là sinh cơ, nếu như bắt được linh vật như thế, mới gọi là phát tài, có thể bán ra giá trên trời chân chính.

- Mấy năm nay ta nhận được một tin tức, nghe nói Lâm Lang đảo có một loại Mộc Linh hi thể, chỉ là rất khó bắt được, chờ lần sau Thiên Anh lôi chúng ta liên thủ, nhất định hoành hành vô ky ở Lâm Lang đảo.

- Thế nào rồi? Tiểu sư thúc, ngươi xem đề nghị này của ta như thế nào, hai chúng ta liên thủ, lúc thăm dò Lâm Lang đảo nhất định có thể thu hoạch khá phong phú, chủ yếu là bắt được tên Chung Ly Bất Nhị kia, ta muốn tra hỏi có phải hắn năm đó hãm hại ta hay không!

Chân Vô Danh một mình thì thầm, Từ Ngôn thì lâm vào trầm ngâm.

Hết thảy tài liệu, pháp bảo, đan dược, thậm chí tu vi ở Bình Trung giới, đến Chân Võ giới đều trở nên không đáng nhắc tới, thật giống như người nghèo hẻo lánh đi tới trấn thành phồn hoa, trong tay cầm rau dại đồ rừng, ngoại trừ bị người chê cười ra thì chỉ có thể dùng để ăn đỡ đói.

Từ Ngôn thủy chung cảm thấy mình là ếch ngồi đáy giếng, là một đứa nghèo đến từ thôn nhỏ trong núi nhỏ.

Thế nhưng đến khi nghe Chân Vô Danh nói về Duyên Thọ Đan, Từ Ngôn mới bất ngờ kinh ngạc, thì ra Bình Trung giới cũng có thứ tốt, đó chính là Linh Lung Quả.

Cảm giác từ tiểu tử nghèo biến thành phú khả địch quốc, đối với Từ Ngôn Lai chẳng những không có mừng rỡ, ngược lại trong lòng trầm xuống.

Linh Lung quả càng đáng giá, lại càng không thể dễ dàng lấy ra, không nói đến bình sứ nhỏ trân quý, nếu để cho Hồn Ngục một phương điều tra ra Linh Lung Quả, cuộc sống của Từ Ngôn hắn cũng sẽ không dễ chịu.

May mắn lúc trước thu lại toàn bộ Linh Lung quả trong tay Thiên Bắc Yêu Vương, Từ Ngôn âm thầm may mắn, cũng sinh ra vài phần lo lắng, nếu như trên người những người khác còn cất giấu Linh Lung Quả, có thể sẽ phiền toái...

Trong hẻm núi, lúc Từ Ngôn cùng Chân Vô Danh bắt chuyện, sinh ra một tia lo lắng, mà một tia lo lắng này lại ở ngoài ngàn vạn dặm, bị phóng đại thành một phần nguy cơ trí mạng.

Sâu trong Hồn Ngục, cự hán một mắt đang ngồi trên ghế lớn, trong tay chơi đùa với một linh quả hồ lô nhỏ xinh.

- Linh Lung quả, tên rất hay, một kỳ quả kéo dài mười năm, giá trị không thua gì một kiện pháp bảo cực phẩm, ngươi thật sự nguyện ý dâng lên cho bổn tọa?

Hồn ngục trưởng ẩn trong bóng tối, phát ra tiếng hỏi trầm thấp.

- Nguyện ý! Tất nhiên là sẵn lòng! Tiểu nhân chỉ cầu làm trâu ngựa trước sau, đi theo trái phải bên cạnh đại nhân!

Trong đại điện, thân ảnh quỳ lạy có vẻ vô cùng cung kính.

- Ngươi nói không tệ, thì ra người này chính là người thứ mười, bí mật trên người hắn cũng không ít, cư nhiên có thể khống chế Long tộc.

Hồn ngục trưởng trong bóng đêm lộ ra nửa gương mặt âm trầm, âm trầm nói:

- Nếu các ngươi đã đi xa trăm năm mới tìm được con đường phá thiên, như vậy bản đồ cũng vô dụng, linh bảo giới có thể có được ức vạn dặm, chỉ có thể là Tiên Thiên linh bảo! Từ Ngôn, Từ Tử Kiếm... Một cái tên rất hay, một cái tên rất hay! Ha ha ha ha ha!

- Những người khác vô dụng, Lôi Vũ, ngươi làm rất tốt, làm việc dưới tay của bản †ọa, yên tâm, sẽ không bạc đãi ngươi.

Nghe tiếng hồn ngục trưởng như thẩm phán, Lôi Vũ cúi đầu, thần sắc chỉ có thuần phục cùng cung kính, hắn ẩn giấu một Linh Lung quả, chiếm được cơ hội cầu kiến Hồn Ngục trưởng, từ đó nói hết thảy chuyện ở Tình Châu, tất cả đều có liên quan đến Từ Ngôn.

Có lẽ Từ Ngôn thật không ngờ, cũng có lẽ hắn không muốn nghĩ, Lôi Vũ có thù với hắn, thật ra sớm muộn gì cũng sẽ đi theo con đường này, bởi vì bọn họ chung quy không phải người cùng đường.
Bình Luận (0)
Comment