Chương 1192: Đối tác tốt
Chương 1192: Đối tác tốtChương 1192: Đối tác tốt
Thành Mã Thủ, Mã Thủ phường thị.
Trước cửa một cửa hàng trà cổ xưa, thân ảnh Từ Ngôn bước vào bên trong.
- Thỏ hoang không ngon, ngay cả một chút yêu khí cũng không có.
- Heo béo toàn thân đầy dầu mỡ, ăn vào ngán người.
- Hương vị tiên hạc không đúng lắm, sao lại quái dị?
- Không, không, không phải tiên hạc, là ngỗng lớn! Ô tiền bối ngài tạm thời chấp nhận vậy đi, cửa hàng nhỏ này của chúng ta chỉ có những thứ này để ăn thôi.
Trong tiệm trà, Tiền Thiên Thiên đang luống cuống chiêu đãi dã nhân A Ô, đừng nhìn người ngốc, miệng rất xảo quyệt, súc vật tầm thường của giới này, A Ô căn bản chướng mắt, nhất định phải ăn yêu thú, uống linh tửu.
Tửu lâu trong phường thị cũng không phải không có yêu thú mỹ vị, nhưng giá trị không nhỏ, Tiền Thiên Thiên biết rõ vị này có khẩu vị lớn bao nhiêu, thật muốn đến tửu lâu kia ăn một bữa, không phải sẽ ăn cho Tiền Thiên Thiên nàng thành quỷ nghèo.
Không chỉ có Tiền Thiên Thiên khó khăn, năm vị chủ của cửa hàng trà khác đều ở đây, ai nấy đều mặt mày ủ rũ.
Sáu vị tán tu Trúc Cơ cùng nhau góp vốn mở cửa hàng trà nhỏ, thật sự không chiêu đãi nổi A Ô vị cường nhân nổi danh Thiên Anh bảng này.
Lúc này Từ Ngôn đến, A Ô hô một tiếng quái dị bắt lấy Từ Ngôn không buông tay, dò ra hai ngón tay, ôn ào nói:
- Hai bữa! Hai bữa ăn lớn, ngươi nói, phải cho ta ăn đầy đủ, bằng không ta để cho Nha Vương ra cắn ngươi.
- Ô huynh yên tâm một chút chớ nóng nảy, sẽ có bữa cơm lớn.
Từ Ngôn cười trấn an A Ô, quay đầu nhìn về phía Tiền Thiên Thiên, nói:
- Tiệm trà này có giá trị bao nhiêu, ngươi cứ ra giá. - Sáu người chúng ta tổng cộng gom góp ba ngàn khối linh thạch, làm ăn coi như không tệ, có chút dư dả...
- Mỗi người một ngàn linh thạch, cửa hàng trà thuộc về ta, các ngươi đi đi.
Từ Ngôn không đợi Tiền Thiên Thiên nói xong, lấy ra năm ngàn linh thạch ném cho năm vị Trúc Cơ tán tu khác.
Mới mở cửa hàng trà một năm, thật ra giá trị vẫn trên dưới ba ngàn linh thạch, năm người tương đương với đầu tư của mỗi người trong vòng một năm tăng gấp đôi.
Mua bán như thế tuyệt đối không lỗ, sau khi năm vị tán tu Trúc Cơ tạ ơn vội vàng thu nạp đồ đạc của mình rời khỏi tiệm trà.
Đưa ra năm ngàn linh thạch mắt cũng không chớp, chỉ có thể là cường giả Kim Đan thậm chí Nguyên Anh, những tán tu này nào dám chậm trễ, càng quyết định sau này nhất định giao hảo cùng Tiền Thiên Thiên, bởi vì người ta có nhiều chỗ dựa vững chắc, ra tay hào phóng, nghe nói còn là một vị trưởng bối của Tiền Thiên Thiên.
Mạnh mẽ mua cửa hàng linh trà, Từ Ngôn phân phó tiểu nhị quán trà thu thập hai viện trước sau, tiền viện bán linh trà, hậu viện thì cấm bất kỳ kẻ nào đi vào.
Hắn sẽ bế quan ở đây một thời gian.
Tiệm linh trà không tính quá bắt mắt, là một chỗ ở tuyệt hảo, Từ Ngôn có tính toán của mình.
Sai người một lần nữa thu thập mặt tiền cửa hàng một phen, mình thì mang theo A Ô cùng Tiền Thiên Thiên đi tới tửu lâu Minh Khê lâu lớn nhất trong phường thị.
Trong phòng, một bàn tiệc rượu đầy đặn có thể nói xa hoa, A Ô ăn đến miệng đầy dầu mỡ, cao hứng không thôi, ăn đến mí mắt Thiên Thiên run rẩy, kinh hồn bạt vía.
- Cái này, cái này, trong đĩa này là thịt đại yêu? Chín trăm linh thạch một đĩa cũng quá, quá, quá đắt đi!
- Ngon ngon ngon! Tiểu sư thúc, ngon quá! Ngáy! Thêm một bàn nữa.
Một bữa tiệc rượu, từ hoàng hôn đến nửa đêm, A Ô rốt cục ợ to một cái, bày ra một ngón tay, nói: - Còn có một bữa, bữa này ăn no rồi! Tiểu sư thúc cũng đừng quên còn có một bữa nữa đó.
A Ô chỉ cảm thấy hứng thú với việc ăn uống, vì báo đáp dã nhân này lúc trước khoái trá phản bội, Từ Ngôn không tiếc hao phí tiền để cho vị này ăn một trận thống khoái, một bàn đồ ăn, ăn hết hơn năm ngàn linh thạch.
- Một tiệm linh trà, cứ như vậy ăn không còn sao? Thùng cơm, đây là... Tạo nghiệt al
Đôi mắt Tiền Thiên Thiên đều đỏ lên, nàng lớn như vậy chưa từng thấy qua ăn một bữa cơm ăn năm ngàn linh thạch, nàng tự mình ăn đến bụng nhỏ tròn xoe, đáng tiếc có hung ác thế nào cũng không ăn bằng được A Ô.
- Đại, Đại Thiện thúc thúc, ngài còn chưa đưa phần tiền của tiệm trà kia cho ta đâu nha.
Tiền Thiên Thiên ợ to một cái, nhăn nhó nói lời đòi tiền, nhìn như ngượng ngùng, trên thực tế mặt không đỏ tim không đập nhanh, bộ dáng nhăn nhó đều là ngụy trang mà thôi.
- Nếu trong lòng ngươi có không đành lòng, biết trong tay thúc thúc thiếu thốn, không còn linh thạch cho ngươi.
Từ Ngôn thuận miệng nói một câu.
- Đừng nha đại thúc!! Năm tên kia lão nhân gia rất thống khoái cho một ngàn linh thạch, đến ta như thế nào thì cũng phải cho ba ngàn linh thạch chứ, Thiên Thiên ở Thương Minh tự liều chết không muốn sống cùng Đại Thiện thúc thúc, phần tình nghĩa này như thế nào cũng đáng giá hai ngàn linh thạch chứ, cộng lại chính là năm ngàn linh thạch, nếu như lão nhân gia ngài nhất thời cầm không ra cũng không sao, có thể cho ta trước một ngàn linh thạch, bốn ngàn linh thạch còn lại thì chúng ta trước tiên viết một tờ giấy nợ, dựa theo mỗi tháng lãi ba phần để tính toán, một năm ngài phải cho ta nhiều hơn...
Bốp một tiếng đánh xuống, trán Tiền Thiên Thiên nhất thời phồng lên một cục u lớn, cái miệng nhỏ nhắn nghẹn ngào, nhịn cho nước mắt không rơi, không dám lên tiếng.
- Tính toán có mệt không? Nếu ngươi gọi ta một tiếng thúc thúc, thiếu linh thạch thì nói thẳng, nha đầu nho nhỏ như ngươi không biết lấy đâu ra nhiều tâm tư như vậy, chỉ biết tính tiền, ngươi dùng phần khôn khéo này vào trong việc tu luyện, lo gì không thành Nguyên Anh.
Nhìn bộ dáng đáng thương của Tiền Thiên Thiên, Từ Ngôn lắc đầu thở dài, nói:
- Tiệm linh trà thuộc về ngươi, coi trọng việc buôn bán nhỏ của ngươi đi, ta dùng nó tạm trú mấy tháng mà thôi, còn có, về sau đừng gọi Đại Thiện thúc thúc Đại Thiện thúc thúc, Đại Thiện là tên giả mà thôi, ta tên là Từ Ngôn.
- A, Thiên Thiên người biết Từ Ngôn thúc thúc là người tốt mà.
Cô gái vốn nước mắt lưng tròng, vừa nghe cửa hàng linh trà thuộc về mình, hiện ra khuôn mặt tươi cười, bản lĩnh biến sắc này để Từ Ngôn nhìn mà lắc đầu.
- Dự định khi nào trở về Địa Kiếm tông, có tông môn che chở, ngươi sẽ tu luyện càng thêm thuận lợi, yên tâm, có ta ở đây không ai dám khi dễ ngươi.
Từ khi Tiền Thiên Thiên ở Thương Minh tự đi mà trở về, không tiếc mạo hiểm tìm A Ô, chỉ vì muốn giúp đại thiện thúc thúc là hắn, Từ Ngôn đã biết nữ tử trước mặt tuy rằng mê tài đến cuồng, lại có một trái tim chân thành, cho nên xem Tiền Thiên Thiên như vãn bối của mình, không còn có ý xa cách.
Tiền Thiên Thiên nghe về tông môn tu luyện, thần sắc cô đơn, do dự thật lâu, nói:
- Từ, Từ thúc thúc, Thiên Thiên không muốn trở về, ta ở chỗ này có thể tự do tự tại, ở lại tông môn ngược lại bó tay bó chân, chí hướng của ta là đem mua bán trải rộng ra tu tiên giới, đông nam tây bắc tứ đại vực đều phải có việc làm ăn của Tiền Thiên Thiên ta, những tông môn đệ tử kia chỉ biết tu luyện, giống như một đám ngớ ngẩn, cái này gọi là không biết hưởng thụ cuộc sống, như chim bị nhốt trong lồng.
Nghe thấy chí hướng của cô gái, không đợi Từ Ngôn nói chuyện, A Ô ở một bên cười ha ha nói:
- Ta muốn ăn khắp thiên hạ, hai chúng ta cùng chung một đường. - Một người hâm mộ tài chính, một kẻ ngốc, hai người các ngươi thực sự là một cặp đôi rất tốt.
Từ Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy, hắn nhớ tới người của nhà mình, nhớ tới Tam tỷ.
- Cũng tốt, chim ưng thích bay lượn khắp bầu trời, khinh thường bị vây khốn ở trong lồng, ngươi nguyện ý ở lại bên ngoài làm một tán tu thì tùy ngươi, ta có một tỷ tỷ, nếu nàng còn sống nhất định rất thích ngươi, các ngươi đều người hâm mộ tài chính.
- Thật, thật sao, cô cô ở đâu, chúng ta đi tìm nàng không phải là được rồi!
- Tìm không thấy, có đôi khi gần trong gang tấc, rồi lại xa ở chân trời...
Trong lúc nói chuyện, Nguyên Anh của Từ Ngôn chậm rãi mở hai mắt ra, trước mặt lơ lửng bình sứ nhỏ nhắn, cành khô trên bình sứ vẫn khô héo đến không hề có chút khí tức, chỉ có chiếc lá trên đỉnh vẫn là màu xanh biếc.