Chương 1201: Nhận ngươi làm đồ đệ
Chương 1201: Nhận ngươi làm đồ đệChương 1201: Nhận ngươi làm đồ đệ
Ngô Hạo lúc trước phụng mệnh chạy tới Mã Thủ phường thị, thăm dò chuyện Xá Lợi, giao cho hắn phần nhiệm vụ này chính là Từ Ngôn.
Lúc Từ Ngôn đến phường thị không thấy Ngô Hạo, không nghĩ tới chuyện Xá Lợi chấm dứt, vị chấp sự này ngược lại xuất hiện ở phường thị.
- Tìm hiểu tin tức như thế nào.
Từ Ngôn không có tâm tư để ý tới đối phương, tùy ý hỏi một câu.
- Hồi bẩm trưởng lão, trận đại chiến Thương Minh tự kia vừa mới chấm dứt ta đã trở về tông môn, báo cáo tin tức ở Thương Minh tự cho tông chủ, chỉ là không thấy trưởng lão, cho nên lại quay trở về.
Ngô Hạo cúi đầu, không dám giấu diếm nửa điểm, hắn vốn là chấp sự bị Từ Ngôn khâm điểm tới tìm hiểu tin tức, quản mấy chục đồng môn Kim Đan, không nghĩ tới tin tức ngược lại đưa về tông môn, lại không nhìn thấy Từ Ngôn.
Còn tưởng rằng vị trưởng lão có bối phận cao nhất này có chút không thích mình không có sớm báo cáo tin tức, trong lòng Ngô Hạo có chút hoảng sợ bất an.
- Biết rồi, chuyện Thương Minh tự tiếp theo còn chưa xong, ngươi tiếp tục dò xét tin tức đi.
Từ Ngôn không kiên nhẫn khoát tay áo, mình đi về phía hậu viện, đi đến cửa, cước bộ lại ngừng lại.
- Ngươi trở về tông môn?
Từ Ngôn xoay người hỏi, thấy Ngô Hạo gật đầu, nhao nhao nói:
- Theo ta đến đây.
Đưa Ngô Hạo đến phòng không người ở hậu viện, Từ Ngôn trầm giọng hỏi:
- Mấy tháng nay, tông môn có biến cố gì.
- Không có, hết thảy đều an ổn. Ngô Hạo cung kính đáp.
- Có người ngoài đến không?
Từ Ngôn tiếp tục hỏi.
- Hẳn là không có người ngoài đến tông môn chúng ta. A đúng rồi, Kiếm Vương điện có cao thủ đến Địa Kiếm Tông, muốn bái phỏng Đại trưởng lão.
Nghe Ngô Hạo nói tin tức này, ánh mắt Từ Ngôn hơi đổi.
Quả nhiên, Hồn Ngục chính là nơi mật địa của Kiếm Vương điện, thuộc quyền quản lý của Kiếm Vương điện, để cho Hồn Ngục biết được thân phận của mình, Kiếm Vương Điện thật sự phái người đến Kiếm Tông, sợ là muốn bắt được Từ Ngôn hắn, tra hỏi tung tích của Tiên Thiên Linh Bảo.
- Tới là ai, mấy người, tu vi như thế nào?
Từ Ngôn lại hỏi.
- Hình như chỉ có hai người, đều ở tu vi Nguyên Anh, biết được Đại trưởng lão bế quan không ra, hai vị cao thủ Kiếm Vương Điện kia cũng rất bất đắc dĩ, bên trên phái xuống nhiệm vụ, bọn họ trở vê cũng không tiện giao sai.
Tin tức của Ngô Hạo coi như linh thông, đối với khách nhân Kiếm Vương điện ngược lại có chút hiểu biết.
- Hai Nguyên Anh, bọn họ đi chưa?
Từ Ngôn trầm ngâm một chút, hỏi.
- Thời điểm ta rời khỏi tông môn, hai vị cao thủ kia còn chưa đi, hiện tại không biết.
Ngô Hạo thành thật đáp.
- Cùng ngươi đến phường thị tổng cộng có mấy vị chấp sự.
Từ Ngôn tiếp tục hỏi.
- Tổng cộng mười bảy người, tính ta thêm nữa là mười tám người.
- Các ngươi không cần trở về tông môn, tạm thời đóng quân ở Mã Thủ phường thị, chú ý tin tức Thương Minh tự. - Vâng, Ngô Hạo nhất định tận lực theo dõi nhất cử nhất động của Thương Minh Tự.
Hỏi rõ chỗ ở của đám người Ngô Hạo, Từ Ngôn để cho đối phương rời đi, càng cảnh cáo đối phương không đi tìm hắn, cho dù có chuyện lớn cũng đừng tới nơi này †ìm mình.
Ngô Hạo không hiểu sao rời khỏi quán trà, trong lòng tự nhủ Từ trưởng lão đây là an bài gì, phóng mắt loại chuyện này, không phải một khi có gió thổi cỏ lay thì nên đến bẩm báo sao, vị tiểu sư thúc này ngược lại, trời sập cũng không cho người tìm hắn, chỉ cho phép hắn tới tìm người khác.
Sau khi Ngô Hạo rời đi, Từ Ngôn lâm vào trầm tư.
Lưu lại đám người Ngô Hạo, là vì lưu lại một con đường sau có thể tìm hiểu được biến cố trong tông môn.
Không thể dễ dàng trở về Địa Kiếm tông, Kiếm Vương điện phái hai vị Nguyên Anh đến, ngoài mặt là bái phỏng Đại trưởng lão, âm thâm hỏi thăm tin tức của Từ Ngôn hắn.
- Xem ra Thân Đồ Liên Thành không có khuấy đảo, cư nhiên phái Nguyên Anh đến Địa Kiếm Tông, hắn đây là muốn độc chiếm...
Suy đoán tính toán của Hồn ngục trưởng, ánh mắt Từ Ngôn càng lạnh như băng.
Muốn độc chiếm là tốt nhất, một khi Thân Đồ Liên Thành muốn độc chiếm Tiên Thiên linh bảo trên người Từ Ngôn, như vậy Lôi Vũ tiết lộ tin tức ngoại trừ Thân Đồ Liên Thành ra hẳn là sẽ không có người thứ hai biết, cứ như vậy, Từ Ngôn cũng có đường quay vòng, nếu như thiên hạ biết rõ trên người Từ Ngôn hắn có Tiên Thiên Linh Bảo, vậy thì vạn sự không ổn, trừ phi chạy ra khỏi Tây Châu vực, nếu không tuyệt đối không có đường sống.
Từ Kiếm Vương điện phái hai vị Nguyên Anh, mà không phải thân Đồ Liên Thành tự mình đến Địa Kiếm Tông, Từ Ngôn đại khái suy đoán ra đối phương không muốn đả thảo kinh xà, cho dù độc chiếm Tiên Thiên Linh Bảo cũng phải vô thanh vô tức.
Nhớ tới Tiên Thiên Linh Bảo thưa thớt, ngay cả Tán Tiên cũng phải đỏ mắt, Từ Ngôn càng thêm kết luận Thân Đồ Liên Thành cảm thấy khó giải quyết khi đối đãi với loại khoai lang nóng bỏng như Tiên Thiên Linh Bảo.
Đừng thấy Thân Đồ Liên Thành là Hồn ngục trưởng, nhiều nhất là Hóa Thần đỉnh phong, ngay cả Độ Kiếp cũng không đạt tới, nếu như trong tay hắn có một kiện Tiên Thiên Linh Bảo, mà thiên hạ đều biết, tình cảnh của Thân Đồ Liên Thành hắn chỉ sợ cũng sẽ không quá tốt.
Cường giả Độ Kiếp cảnh trong thiên hạ không nhiều lắm, Tán Tiên càng ít, nhưng cũng không phải không có.
Nếu thật sự dẫn tới một vị cường giả Độ Kiếp, Thân Đồ Liên Thành cũng không địch lại, đến lúc đó Tiên Thiên Linh Bảo chính là cường giả Độ Kiếp người ta.
Trâm tư hồi lâu, Từ Ngôn dần dần an tâm lại.
Hắn có thể xác định Thân Đồ Liên Thành không dám công khai cướp bóc, ít nhất sẽ không động thủ trên lôi đài Thiên Anh trước mắt bao người, cho dù xuống tay, Thân Đồ Liên Thành cũng sẽ lựa chọn thời điểm không có người, tuyệt đối sẽ không lộ vào bất kỳ chân ngựa nào.
- Xem ra Thiên Anh Bảng còn có thể tham gia, bất quá phải đổi thân phận, chỉ cần cứu sư huynh bọn họ, liền rời khỏi Tây Châu vực, đến lúc đó trời cao nhậm chim bay, biển rộng mặc cá nhảy, Thân Đồ Liên Thành hắn mạnh hơn nữa, còn có thể đuổi giết ta đến chân trời hay sao.
Nguy cơ tuy rằng trùng trùng điệp điệp, nhưng cũng không phải tuyệt cảnh, ít nhất Từ Ngôn có thể nhìn thấy cơ hội chạy trốn.
Lúc này A Ô cùng Tiền Thiên Thiên đã trở về, A Ô sau khi ăn no chỉ biết ngủ, Từ Ngôn không để ý tới hắn, mà gọi Tiền Thiên Thiên đến gần.
- Thiên Thiên, có lời ta muốn nói rõ ràng với ngươi, ngươi phải biết rằng, ta cùng ngươi cha Tiền Danh, cũng không có bao nhiêu giao tình, hơn nữa thân phận của ta ở Địa Kiếm tông rất cao, ngay cả tông chủ cũng phải gọi một tiếng tiểu sư thúc.
Từ Ngôn An ngồi trên ghế lớn, thần sắc bình tĩnh, đi thẳng vào vấn đề nói những lời này, Tiền Thiên Thiên nghe được sửng sốt. - Thiên Thiên biết rồi.
Cô gái cúi đầu, thần sắc cô đơn xen lẫn một loại lo lắng, giống như đứa nhỏ đang được sủng ái trong nhà, bỗng nhiên biến thành không người hỏi thăm.
- Cho nên chúng ta không tính là thúc cháu, nếu ta gặp nạn, cũng liên lụy không đến trên đầu Tiền Thiên Thiên ngươi.
Trong lúc nói chuyện, Từ Ngôn ném ra một cái túi đựng đồ, nói:
- Nơi này là mười vạn linh thạch, cầm đi thôi, sau này đừng nói đã gặp qua Từ Ngôn ta, nếu không ngươi có thể sẽ có họa sát thân.
Trục xuất đột ngột khiến cô gái bất ngờ.
Sửng sốt một lúc lâu, Tiền Thiên Thiên nhìn cũng không nhìn túi đựng mười vạn linh thạch, mà là thủy chung nhìn chằm chằm Từ Ngôn.
Trong đôi mắt sáng ngời có một vòng lệ quang bắt đầu khởi động, cô gái khàn khàn nói:
- Từ, Từ thúc thúc xem thường Thiên Thiên, tán tu chúng ta chú ý chính là nghĩa khí, ta, ta là nữ nhi thân, không biết chữ hiệp ra sao, lại biết chữ nghĩa mới là gốc rễ của mọi thứ! Hạng người vô tình vô nghĩa, có khác gì với con kiến hôi ven đường chứ? Thiên Thiên không đi, Thiên Thiên không có năng lực gì, ít nhất làm một chân chạy cũng được, Từ, Từ thúc thúc yên tâm, Thiên Thiên sẽ không kéo chân sau của ngươi!
Một phen cảm khái nói chuyện, nói không hề làm gì, có thể thấy được là lời ái mộ.
Nghe đến đây, Từ Ngôn khẽ cười, nói:
- Nếu ngươi không rời, ta sẽ không bỏ, bắt đầu từ hôm nay, ta thu ngươi làm đồ đệ, nhớ kỹ danh húy của sư tôn ngươi, ta tên Từ Ngôn, tự Chỉ Kiếm!