Chương 1305: Ngày giỗ thứ mười tám
Chương 1305: Ngày giỗ thứ mười támChương 1305: Ngày giỗ thứ mười tám
Tình Châu, Sở Hoàng Sơn.
Mộ địa lịch đại Hoàng giả Sở gia cùng hậu nhân ruột thịt, xây ở phía sau núi Sở Hoàng Sơn, nghĩa trang cực lớn, chiếm cứ nửa dãy núi, mộ bia cao cao liên tiếp.
Trong mộ viên Sở gia, mộ bia lớn nhất thuộc về lịch đại đế vương, còn lại thì là hoàng thân quốc thích, còn nhìn như phổ thông trên thực tế là lấy vật liệu luyện khí chế tạo mộ bia, phân bố vị trí tốt nhất trong mộ địa.
Ngủ say dưới những mộ bia này, đều là tu sĩ Sở gia.
Trong nghĩa trang chỉnh tê, hết lần này tới lần khác có một chỗ mộ bia hoàn toàn khác biệt, khác biệt không phải chất liệu cùng chiều cao, mà là hướng.
Trong Hoàng Lăng hướng nam, duy chỉ có khối mộ bia này hướng đông, dường như độc hành, không muốn tuân theo pháp tắc thế gian.
- Đây là một vị tiền bối thiên phú cực cao của Sở gia ta, cũng là một vị cường giả tu vi cao nhất trăm năm qua, trải qua tràng hạo kiếp trăm năm trước kia, nàng độc tu trăm năm, cả đời không gả, vốn nên cảnh giới cao thâm, chẳng biết tại sao đột nhiên tọa hóa, từ đó ngã xuống Sở Hoàng Sơn.
Trước mộ bia, bọn hậu bối tuổi trẻ hoàng thất Sở gia, được một vị lão giả dẫn đầu đang tế bái.
Đối mặt với mộ bia điêu khắc đầu phượng, những hậu nhân có thiên phú nhất Sở gia này, thần thái từng người vô cùng cung kính.
Tu vi của lão giả không tính quá cao, nhưng là tư lịch đủ già, bởi vì hắn thấy tận mắt đại nạn, anh hùng ngăn cản dị thú bên trong đại nạn, cũng đã biết vị anh hùng cứu thế kia liên quan không ít đến công chúa điện hạ.
- Nhớ kỹ, thời điểm các cường giả đỉnh cao nhất thế gian rời đi, đều bay về phía đông...
Lão giả nói nhỏ tràn đầy đau thương cùng tiếc nuối, một vị cường giả mạnh nhất Sở gia ngủ say trong lòng đất, mộ bia bên cạnh hắn này, xây dựng vào mười tám năm trước.
Mộ bia được kiến tạo không theo phương hướng, lộ ra rất dị loại trong nghĩa trang Hoàng gia, có thể xưng quái dị, Hoàng tộc Sở gia tu kiến ra một tòa mộ bia như thế, là bởi vì chủ nhân mộ bia luôn nhìn ra xa phía Đông ngay thời khắc sắp chết.
Cũng không hao hết thọ nguyên, lại vô thanh vô tức ngã xuống, như là một thân tu vi trống rỗng mà đến.
Xinh đẹp như bông hoa mở, mà hoa nở là chỉ vì một người.
Người tảo mộ đã rời đi, hướng mặt trời mọc, ánh nắng sáng tỏ rơi vào trên bia mộ, chiếu sáng danh tự được khắc trên bia mộ.
Sở thị, Linh Nhi chỉ mộ. ...
Hát! Hát! Hát! Hát!
Tiếng trống rơi đập cùng với tiếng hò hét cổ lão thô kệch vang lên bốn phía, khi Từ Ngôn được đưa tới trước mặt Giao Nhân công chúa, xung quanh đã là tiếng hò hét chấn thiên.
Nữ Giao Nhân đang dùng thiết hoàn thổi ra bọt khí phát ra tiếng vui sướng như muốn nổ tung, từng trận tựa như pháo, nam Giao Nhân lấy xiên sắt đập lên chạm đất mặt, tựa như chiến vũ cổ lão.
Tiếng hò hét lộn xôn, cũng lộ ra rất náo nhiệt.
Cuối tấm thảm đỏ, thân ảnh linh lung đang đứng đấy, không nhìn thấy hình dạng Giao Nhân công chúa, bất quá nhìn thân hình ngược lại cùng loại Nhân tộc, không biết phải chăng cũng kéo lấy một cái đuôi cá.
Bên cạnh công chúa, là một vị lão phụ Giao Nhân già nua, trên mặt không có nếp nhăn, nhưng ảm đạm không ánh sáng, lân phiến trên cổ đều đã biến thành màu đen, tử khí nặng nề nương theo khí tức Yêu Vương hiện lên trong hai mắt lão nhân.
Từ Ngôn bị đỡ đến phụ cận, cho dù ngụy giả trang ra một bộ dáng hai mắt vô thần mờ mịt, Từ Ngôn lại phát hiện lão yêu vương không còn sống tốt mấy ngày thế mà trở nên mừng rỡ, giống như phát hiện bảo bối.
Nàng nhìn ra chỉ tiết của ta?
Từ Ngôn đang nghi ngờ, không khỏi chậm rãi điều động linh lực, chủ Nguyên Anh bên trên Tử Phủ sơn thậm chí cầm lên Long Thiệt Cung, dựng vào Thiên Thạch Tiễn tàn phá.
- Ngược lại là hậu sinh tuấn tú, rất xứng với công chúa chúng ta, cho dù đầu rơi máu chảy lộ ra chật vật, Nhân tộc các ngươi không thích họa sát thân, đến Giao quốc ta, thấy máu ngược lại là một loại vui mừng, ha ha, không biết tôn tính đại danh của phò mã?
Yêu Vương già nua thì ra nhìn trúng dung mạo của vị phò mã này, Từ Ngôn vốn có khuôn mặt rất thanh tú, nhìn còn có chút đơn bạc thon gầy, cực kỳ giống công tử văn nhân thế gia.
Phò mã loại vật này, giá đỡ tốt là được rồi, Từ Ngôn rất lý giải sự mừng rỡ của lão yêu vương, đừng nói đầu rơi máu chảy, cho dù có xấu thế nào, cũng tốt hơn nhiều so vị Thủ Đồng kia.
- Tiểu sinh, Từ Ngôn.
Từ Ngôn giả bộ như giật mình, quan sát bốn phía, mắt đầy sợ hãi, thật giống như thư sinh đi thi bị cướp đến động hồ ly, loại mờ mịt sợ hãi kia giống như đúc, đến nỗi ngay cả Yêu Vương đều phân biệt không ra thật giả.
- Từ Ngôn, tên rất hay! Tên rất hay ha ha ha ha, đã là phò mã trời ban, ngày tốt lại đến, vậy bắt đầu bái đường đi.
Lão Yêu Vương vui vẻ phất phất tay, xung quanh bắt đầu ồn ào náo động chấn thiên.
Yêu tộc cường đại, rất xem thường Nhân tộc nhỏ yếu, nhưng Yêu tộc lại tôn trọng tập tục của Nhân tộc, chuyện gì đều muốn lấy Nhân tộc làm đầu, ngay cả bái đường thành thân cũng giống.
Chỉ là Giao Nhân tộc ở lâu trong bụng cá rõ ràng không có tiếp xúc qua Nhân tộc, việc vui long trọng náo nhiệt như bái thiên địa, ở chỗ này chỉ còn lại có náo nhiệt, long trọng là thứ không còn tồn tại, càng không có bái thiên bái địa rườm rà, mà bên trong tiếng hô điếc tai của Giao Nhân tộc, Từ Ngôn cùng Giao Nhân công chúa cúi đầu thật sâu với lão yêu vương, coi như đã thành vợ chồng.
Mặc dù không có phu thê giao bái, Giao Nhân tộc lại có một tập tục cổ lão khác, đó chính là lễ đụng đầu.
Cái gọi là lễ đụng đầu, tên như ý nghĩa, lấy đầu gặp mặt, sờ nhẹ thì có thể, biểu đạt kính ý vui mừng, lễ đụng đầu mà Thủ Đồng kia trước đó làm qua cũng không sai, chỉ là lực đạo quá lớn, người ta không phải dùng lễ đụng đầu để diễn tả hữu hảo, mà muốn đụng nát đầu Từ Ngôn, khiến hắn quy thiên.
Lễ đụng đầu với công chúa tự nhiên không có hung hiểm như với Thủ Đồng, vẫn tiếp tục diễn kịch diễn đến cả bộ, Từ Ngôn lộ ra hoảng loạn khẩn trương dán cái trán vào nhau cùng cô dâu công chúa đã hất khăn lên, vừa chạm liền tách ra.
Tiếp đó có nữ tử Giao Nhân tộc bưng lên hai chén rượu quái màu đỏ, cách rất xa đều có thể nghe được mùi rượu rất đậm, chắc hẳn là một loại rượu cực mạnh.
Bái lạy lão Yêu Vương, lễ đụng đầu cũng kết thúc, chỉ cần uống xong rượu ngon giao bôi, lại vào động phòng, Từ Ngôn vị phò mã này sẽ danh xứng với thực.
Hít một hơi, kết luận trong rượu không có độc, Từ Ngôn một mặt đau khổ uống cạn chén rượu, sau đó, bên trong tiếng cười vui vẻ của lão yêu vương, hắn lại bị đỡ lên, cùng công chúa đi đến một quái phòng đã được bố trí rất độc đáo.
Khác biệt với phòng Lê bà bà ở, nơi Giao Nhân công chúa ở nhiều hơn mấy phần nữ tử thanh tú của phàm nhân, chỗ ngồi, giường đều đủ, trong phòng còn mang theo một loại mùi thơm ngát, vô cùng dễ ngửi.
Ốc xá vẫn không có cửa sổ như cũ, cửa cũng là màn mỏng.
Trên mặt bàn đốt nến đỏ, đi vào cái gọi là động phòng, Giao Nhân công chúa cũng không có nhăn nhó, ngồi ở trên giường, chờ đợi phò mã đến vén khăn cô dâu.
Trong phòng không có người bên ngoài, Giao Nhân tộc giống như không tồn tại chuyện náo động phòng, hay do công chúa động phòng nên không ai dám náo, đến nơi này, bối rối trên mặt Từ Ngôn dần dần biến mất, thay vào đó là một loại lạnh lùng. Cái gì phò mã Giao Nhân tộc, Từ Ngôn căn bản không hứng thú, hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi Giao quốc.
Trên người mang theo năm gốc Lôi Vụ Thảo, thu thập không đủ mười gốc linh thảo, Mạc Hoa Đà không bao giờ cứu người, cho nên thời gian dành cho Từ Ngôn cũng không nhiều.
Vừa hay có công chúa ở đây, Giao Nhân tộc nhất định biết như thế nào rời đi Hóa Vũ Hải tộc Thôn Hải Kình, nghe ngóng người khác không bằng nghe ngóng từ công chúa.
Từ Ngôn có thể cảm giác được khí tức Đại Yêu phun trào trên người đối phương, một Giao Nhân công chúa trình độ Đại Yêu mà thôi, Từ Ngôn không có nhìn ở trong mắt.
Chậm rãi đi đến trước mặt công chúa, bên trong nến đỏ lắc lư, khăn cô dâu màu đỏ bị Từ Ngôn đưa tay nhấc lên, ánh kiếm ẩn trong tay cũng đồng thời rơi xuống.
Vốn định bắt thiên tử ra lệnh cho chư hầu, ai ngờ, ngay khi dung mạo Giao Nhân công chúa xuất hiện dưới nến đỏ, ánh kiếm trong tay Từ Ngôn bị định ở giữa không trung.
Đáy mắt lạnh lùng nổi lên sóng to gió lớn, Từ Ngôn không cách nào tin kinh hô:
- Linh Nhi!