Chương 1307: Không tiếc mạng sống tính là gì
Chương 1307: Không tiếc mạng sống tính là gìChương 1307: Không tiếc mạng sống tính là gì
Giao Nhân công chúa Tiểu Tịch bày ra bộ dáng nhí nha nhí nhảnh, giống như ngây thơ cùng điêu ngoa hoàn mỹ dung hợp lại cùng nhau, Từ Ngôn nhìn thấy càng ngày càng hoài nghi.
Sở Linh Nhi chính là tính tình tiểu ác ma, Tiểu Tịch này cũng giống như vậy, mà lại hai người đều có xuất thân công chúa, trùng hợp như thế, không khỏi để Từ Ngôn trầm ngâm.
Thế gian thật có luân hồi, nhưng luân hồi cùng kiếp trước là một loại huyền bí không cách nào khám phá, Từ Ngôn đã từng hoài nghi tới Phí Tài của Lâm Uyên đảo có quan hệ với thợ rèn Đại Ngưu - bạn cũ Ngôn Thông Thiên trong mộng cảnh, về sau tìm không thấy bất cứ chứng cớ gì mới không giải quyết được.
Dù sao thì mộng cảnh hư ảo, Phí Tài lại không có gì thiên phú rèn sắt, hắn và thợ rèn Đại Ngưu hẳn là không có quan hệ, ngược lại là vị Giao Nhân công chúa Tiểu Tịch trước mặt, không chỉ dung mạo giống Sở Linh Nhi, ngay cả tính tình đều cùng loại.
- A... ! Đến canh giờI Chúng ta bắt đầu đi.
Giao Nhân công chúa chợt nhớ tới cái gì.
- Giờ nào đến rồi?
Từ Ngôn đang trầm ngâm về luân hồi, có chút không hiểu thấu.
- Đương nhiên là giờ động phòng!
Giao Nhân công chúa trả lời, Từ Ngôn nghe được mí mắt nhảy dựng, hắn lúc này xấu hổ cùng bất đắc dĩ, tư vị không sai biệt nhiều với vị Vô Danh công tử bị ép đi vào hải vực kia. ...
- Đi vào trong bụng Hóa Vũ cứu người? Tam tiểu thư, ngươi vẫn tha cho ta đi, ta mới đến cảnh giới Nguyên Anh, nhìn thấy Yêu Vương đều phải chật vật chạy trốn, nhìn thấy Hóa Vũ, bắp chân ta sẽ chuột rút.
Ở trên Hiên Viên đảo, Chân Vô Danh đối mặt với Hiên Viên Tuyết không mời mà tới, liên tục khoát tay, trực tiếp từ chối ý yêu cầu hoang đường của Hiên Viên Tuyết, nàng muốn hắn hiệp trợ ra biển tìm Từ Ngôn.
Không cứu sống được Đạo tử, Đan Thánh không xuất thủ, Quân Vô Nhạc sống không quá ba ngày, Từ Ngôn lại bị Hóa Vũ nuốt vào bụng, đừng nói cứu, nghĩ tới Hóa Vũ đáng sợ, Chân Vô Danh đã đau đầu, vì hai kẻ chắc chắn phải chết, hắn như thế nào lại mạo hiểm.
Đừng đến lúc đó bồi chính bản thân hắn đi vào, chẳng phải càng không may.
Hiên Viên Tuyết xưa nay sẽ không cầu người, lần này nàng quả thật không còn biện pháp.
Nàng không dám cầu phụ thân, sinh tử của một người ngoài, Hiên Viên đảo sẽ không xuất thủ cứu giúp, nhất là dính đến dị thú kinh khủng như Hóa Vũ, Hiên Viên gia càng sẽ không duyên không cớ trêu chọc.
Theo Hóa Vũ rời xa, khí tức Đấu Tiên hóa hình đang dần dần tản ra, Hiên Viên đảo khôi phục bình tĩnh, nhưng trong lòng Hiên Viên Tuyết lo lắng vạn phần, chẳng biết tại sao tâm thần trăm năm tĩnh lặng lại bị một gia hỏa xa lạ kích động, từ đây cũng không còn cách nào bình tĩnh.
Hiên Viên Tuyết không có ai giúp đỡ, nàng chỉ có thể suy nghĩ đến Chân Vô Danh, đồng bạn cùng Từ Ngôn đến Hiên Viên đảo, lại cùng nhau liều chết hái Lôi Vụ thảo.
Theo Hiên Viên Tuyết thấy, Chân Vô Danh tất cùng Từ Ngôn và Đạo tử là bạn chí giao, không nghĩ tới lời mới vừa ra miệng đã bị người ta từ chối.
- Tìm tới Từ Ngôn, thì có thể cứu Đạo tử, các ngươi không phải bằng hữu à, vì bằng hữu mạo hiểm lại có làm sao?
Hiên Viên Tuyết nhíu chặt đôi mi thanh tú, muốn thuyết phục Chân Vô Danh cùng nàng đi ra biển, dù sao thêm một người giúp đỡ, tỉ lệ tìm tới Từ Ngôn có thể lớn hơn một chút, về phần tìm tới đầu Thôn Hải Kình kia xong sẽ cứu viện như thế nào, Hiên Viên Tuyết căn bản chưa kịp suy nghĩ nhiều.
- Ngươi là tiểu thư thế gia, huyết mạch tôn quý, lại rất ít đi lạiở ngoại giới, liên quan đến tình người ấm lạnh, chắc hẳn Tam tiểu thư còn không hiểu rõ lắm. Chân Vô Danh an tọa ở trên ghế, đảo chén trà đóng, một bộ dáng lão giang hồ giảng đạo:
- Bằng hữu cũng chia xa gần, có câu nói rất hay, người đi trà lạnh, Từ Ngôn và Đạo tử đều phải chết, ta chỉ có thể tận một chút sức mọn sau cùng, thay bọn hắn tu mộ phần, tế bái một phen là được.
- Còn có câu nói ngươi không nói, gọi là không tiếc mạng sống.
Gương mặt Hiên Viên Tuyết đầy bình tĩnh biện giải.
- Không tiếc mạng sống tính là gì! Bên trên Đấu Tiên Đài, ta cũng không phải không có liều mạng, ta đã hết sức, còn nữa, câu nói không tiếc mạng sống kia đều là nói về huynh đệ, Từ Ngôn hắn tính là huynh đệ gì? Thấy cái động trên chân ta không, chính là hắn đâm! Hiện tại còn đau đâu, tên kia chỉ biết hố ta...
Chân Vô Danh nói nói, chợt phát hiện nói lộ ra miệng, thừa dịp Hiên Viên Tuyết không nhớ rõ chuyện cũ ở Vãng Sinh Động, Chân Vô Danh vội vàng sửa lời nói:
- Ở giữa huynh đệ cũng không đáng dùng mệnh đi cứu, huống chỉ ta bỏ thêm cái mạng này cũng không cứu Từ Ngôn hắn về được.
- Nhất định có thể cứu về được, chỉ cần chúng ta tìm tới Thôn Hải Kình.
Hiên Viên Tuyết nghe xong lời Chân Vô Danh nói, cảm thấy trong lòng càng thêm phiên muộn, nói:
- Hiên Viên gia ta có một loại đại yêu, có thể theo gió vượt sóng, tốc độ tiến lên ở trong biển cực nhanh, khứu giác linh mẫn, thậm chí có thể truy tung Yêu Vương, nếu chúng bây giờ ta xuất phát, hẳn là có cơ hội đuổi kịp Thôn Hải Kình.
- Coi như chúng ta đuổi kịp, Tam tiểu thư muốn cứu thế nào? Hai chúng ta sẽ không phải cũng thuận miệng rộng của Thôn Hải Kình bơi vào đó chứ.
Chân Vô Danh cười lạnh một tiếng, hắn quyết định không giúp đỡ, loại cử động này rõ ràng là đi chịu chết, trừ phi đồ đần mới chịu đáp ứng.
- Phàm là thú loại kình, đỉnh đầu đều có khí khổng, Thôn Hải Kình cũng giống vậy, đừng nhìn là Yêu tộc Hóa Vũ, Thôn Hải Kình cũng sẽ nổi lên mặt nước lấy hơi, khí khổng chính là một đầu con đường chạy trốn.
Hiên Viên Tuyết còn muốn thuyết phục Chân Vô Danh, đáng tiếc đối phương khoát tay áo, căn bản nghe không vào.
- Nói rõ ràng, ta sẽ không đi tìm Thôn Hải Kình, cũng sẽ không đi cứu Từ Ngôn, chờ Đạo tử độc phát thân vong, ta sẽ mang theo thi thể Đạo tử rời đi Hiên Viên đảo, tìm một chỗ đảo hoang trên biển cả an táng hắn, sau đó cũng lập một tòa mộ bia thay Từ Ngôn.
Âm thanh của Chân Vô Danh trở nên chết lặng lên, nói:
- Đạo tử luôn nói hai người bọn hắn hữu duyên, Từ Ngôn cùng Đạo phủ hữu duyên, lần này hai người bọn hắn táng cùng một chỗ, cũng coi như thật là có duyên.
- Chân Vô Danh! Ngươi không giảng tình nghĩa? Nhìn bằng hữu qua đời, ngươi nhẫn tâm? Ngươi không sợ tương lai tâm cảnh xuất hiện vết rách.
Hiên Viên Tuyết cũng tức không nhịn nổi, nàng rất ít tức giận như thế với người ngoài, lần này thuần túy là đến từ lo lắng dành cho Từ Ngôn.
- Bằng hữu làm sao vậy, ta thay Đạo tử xin thuốc, đã liều hết cái mạng già, còn muốn ta như thế nào! Từ Ngôn cái tên kia vô lại, thời điểm lúc trước hại ta, ngươi không nhìn thấy! Giúp hắn đến tình trạng như thế, coi như Vô Danh công tử ta thiện tâm.
Chân Vô Danh cũng không phải không có tính tình, Đan Thánh lạnh lùng vô tình, để trong lòng Chân Vô Danh cũng kìm nén một cơn lửa giận, lúc này vô ý thức rống lên.
- Hắn lúc trước hại ngươi như thế nào?
Hiên Viên Tuyết nao nao, trong giọng nói của Chân Vô Danh bao hàm một vào chuyện mà nàng không thể nhớ kỹ.
- Còn không phải trăm vạn cân nước Quân Hài
Chân Vô Danh nhớ tới chuyện cũ càng thêm thẹn quá hoá giận, ảo não nói:
- Lúc trước không nên trở về Vãng Sinh Động, hai người các ngươi trở vê cứu người hay là giết người, quản chuyện gì của ta... Nói nói, Chân Vô Danh bỗng nhiên giật mình.
Hiên Viên Tuyết thiếu thốn một đoạn ký ức, mà đoạn ký ức biến mất này nhất định có quan hệ đến gia chủ Hiên Viên gia, không chừng chính là Hiên Viên Hạo Thiên gây ra.
Hóa Thần đảo chủ người ta tận lực xóa đi một đoạn ký ức của nữ nhi, nếu là chính miệng Chân Vô Danh hắn nói ra, chẳng phải trêu chọc người ta sao?
- Vãng Sinh Động? Ta cùng Từ Ngôn đi qua Vãng Sinh Động? Chúng ta vì sao muốn đi Vãng Sinh Động, Vãng Sinh Động tại Thương Minh tự, ta không nhớ rõ mình đã đi qua Thương Minh tự...
Hiên Viên Tuyết chíu chặt đôi mi thanh tú, cố gắng nhớ lại cái gì, thậm chí ngay cả lực lượng thần hồn đều bị nàng thôi động ra.
Chân Vô Danh trong lúc vô tình nói ra chuyện ở Vãng Sinh Động để Hiên Viên Tuyết cảm thấy một tia quen thuộc.
Trong chốc lát, trong óc của nàng hiện ra một hình tượng xa lạ, người bên trong hình ảnh kia đang thi triển một loại pháp môn kỳ dị ẩn chứa vô tận sinh cơ dành cho nàng, .