Chương 1320: Không thể phân ưu
Chương 1320: Không thể phân ưuChương 1320: Không thể phân ưu
Bên trong Thiên Cơ Phủ, Từ Ngôn đang xếp bằng ở bên trong phòng lớn, liếc nhìn hai loại vật liệu, bên cạnh treo là Giao Nha trường đao tàn tạ.
Khoảng cách ba ngày kỳ hạn còn có nửa ngày, khiêu chiến cùng Thủ Đồng Đầu không tính là cái gì, loại chuyện nhỏ nhặt này, Từ Ngôn sẽ không để ở trong lòng, hắn để ý, là Thiên Anh Lôi sắp đến.
Luân phiên ác chiến, Giao Nha đao sớm đã tàn tạ trải rộng vết rách, pháp bảo thượng phẩm này đã đến biên giới vỡ vụn, không có tác dụng lớn.
- Nên luyện chế một kiện pháp bảo cực phẩm tiện tay, vừa hay giao quốc có sẵn vật liệu, thế mà liên Long Lân Sa và Ly Kim san hô hai loại vật liệu hiếm thấy vạn kim khó cầu đều có, xem ra trốn ở giao quốc quả nhiên có thể tránh thoát vận rủi, đây coi là bắt đầu gặp may mắn.
Nhìn hai đống vật liệu trước mặt, Từ Ngôn vui vẻ không thôi.
Long Lân Sa cùng Ly Kim san hô có tiền mà không mua được, chừng trăm cân trở lên, vẫn là đơn độc một loại, hai loại vật liệu cộng lại sợ ít nhất cũng có hai ba trăm cân.
Tiền của phi nghĩa trên trời rơi xuống chân chính.
Vật liệu có thể luyện chế Linh Bảo, cầm tới bên ngoài có thể xưng giá trị kinh người, đặt ở Giao quốc thì thành rác rưởi vô dụng, cần thanh lý ra bụng Thôn Hải Kình.
Chuyện thế gian kỳ dị chính là như thế, để người không biết nên khóc hay cười, lại không thể không cảm thán tạo vật huyền bí.
Thu hồi hai loại cực phẩm vật liệu, Từ Ngôn lấy ra Linh Thạch yên lặng khôi phục.
Ít nhất phải ở mười tháng tại giao quốc, đầy đủ luyện chế pháp bảo cực phẩm tiện tay, mục đích Từ Ngôn là luyện chế một đao một kiếm, đao kiếm là pháp môn mà hắn thành thạo nhất.
Linh thạch thượng phẩm trong tay dần dần ảm đạm, cuối cùng im hơi lặng tiếng vỡ vụn, hóa thành mảnh vỡ tinh thạch, mảnh vỡ lộn xôn rơi xuống đất, Từ Ngôn mở hai mắt ra, đáy mắt mắt trái hiện lên một đạo tỉnh mang, tinh văn ẩn hiện.
- Tiểu Hắc.
Trong tiếng quát khẽ, Từ Ngôn câu thông mắt trái, thả ra Long Hồn cẩn thận xem xét trạng thái của Tiểu Hắc, rất nhanh, sắc mặt của hắn trở nên càng ngày càng âm trầm.
Theo chủ nhân kêu gọi, Tiểu Hắc rời đi mắt trái, xoay quanh bên cạnh Từ Ngôn, bây giờ hắc long vô cùng ảm đạm, nhìn chính là một đạo khí xám mơ hồ, ngay cả long thủ cùng long nha đều khó mà phân biệt.
Long hồn ảm đạm, đánh tan tâm tình đang rất tốt của Từ Ngôn.
- Càng ngày càng yếu ớt, lại tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng sẽ biến mất...
Từ Ngôn nhíu mày tự nói:
- Ngay cả mắt trái đều không thể bảo trụ ngươi sao, Tiểu Hắc, ngươi đến cùng làm sao rồi?
Rống...
Tiếng long ngâm hư nhược, nghe không ra buồn vui, chỉ có một cỗ chết lặng thật sâu cùng mờ mịt ở trong đó, bây giờ Long Hồn không còn linh động, cũng như Tiểu Hắc Trư ban đầu bị Từ Ngôn nhặt được ở trong núi sâu, ngu ngơ ngốc ngốc, chỉ biết ăn ngủ.
Võ nhè nhẹ lấy Long Hồn ảm đạm, từng màn chuyện cũ lưu chuyển trong đầu, từ tuổi nhỏ vô tri, đến đạp lên Tu Tiên Giới, có thể nói Tiểu Hắc từ đầu đến cuối không rời không bỏ.
- Chúng ta bây giờ đang ở Giao quốc, trong bụng một con cá lớn, Giao quốc nhất định có mỹ vị đặc biệt, ngươi tham ăn nhất, Tiểu Hắc, có muốn đi ăn một bữa cơm no đủ hay không?
Chủ nhân hỏi ý, chú định không chiếm được linh thú trả lời.
Tiểu Hắc biến thành khí xám chậm rãi nổi lơ lửng, hình dáng hình rông như ẩn như hiện, lúc tụ lúc tán, giống như một sợi khói bếp, bay lên trời, cũng liền tán đi.
Dát đi đi, tiếng ngón tay nắn xương vang lên, Từ Ngôn mạnh mẽ nắm bắt hai tay, khớp xương trắng bệch, không có chút huyết sắc nào.
Huynh đệ một trận, lại không thể phân ưu, có thể gọi là việc đáng tiếc của nhân sinh.
Trừ lão đạo sĩ, tình cảm giữa Tiểu Hắc và Từ Ngôn có thể nói sâu nhất, đó là loại thân tình vung đi không được, hữu nghị làm bạn từ nhỏ.
Soạt, soạt.
Trong hồi ức, tiểu đạo sĩ nhỏ tuổi đang ở nước đọng lội trong núi sâu chật vật tiến lên, trăng sáng sao thưa, vừa có một trận mưa lớn để sơn lâm trở nên lầy lội không chịu nổi.
Chính là cuối thu, đại thụ trên núi không có lá cây, chạc cây trụi lủi bên trong ánh trăng trắng bệch ghép lại thành từng cái bóng người khiến người ta sợ hãi, giống như bốn phía có vô số ác ma, một bên ẩn núp, một bên nhìn chằm chằm tiểu đạo sĩ đang lẻ loi trơ trọi đi lại trong núi sâu.
Soạt, soạt.
Gió núi hiện ra, chạc cây đại thụ sáng tối gấp hơn, bước chân của tiểu đạo sĩ cũng biến thành gấp hơn, tiếc rằng mặt đất đầy vũng bùn, thâm sơn trải rộng lá mục, một khi mưa to rơi xuống đều trở nên nửa bước khó đi.
Khuôn mặt nhỏ của tiểu đạo sĩ trắng bệch, hai mắt nhìn chằm chằm dưới chân, chưa từng nhìn lên hai bên một cái, không phải hắn sợ hãi thâm sơn không người, mà là những vong linh nghỉ lại dưới tàng cây kia, quá mức khủng bố.
Gió càng dữ dội hơn, cái bóng do bóng cây phác hoạ ra giống như sống lại, tất cả vong linh người chết ẩn dưới tàng cây đều tiếp cận xông vào thế giới của người sống.
Đây là một chỗ sơn cốc nho nhỏ, cũng là một chỗ lăng mộ, nơi một vị chư hầu táng thân không biết bao nhiêu năm trước.
Rét lạnh, sợ hãi, độc cô, tuyệt vọng, vô số loại cảm giác phun lên trong tim, tiểu đạo sĩ không ngừng niệm tụng kinh văn sư phụ dạy, đáng tiếc không có tác dụng.
Vì đào sâm cho sư phụ, tiểu đạo sĩ vẻn vẹn chín tuổi một thân một mình đi vào thâm sơn, không nghĩ tới còn không có nhìn thấy sơn sâm, ngược lại xông vào nghĩa trang u hồn trải rộng.
Tiểu đạo sĩ không dám nhìn hai bên, là bởi vì hắn thấy được những vong hồn bộ dáng kinh khủng kia.
Tiểu đạo sĩ chỉ đành cầu nguyện một đường, lảo đảo hướng đến sơn cốc bên ngoài, phía sau hắn, hội tụ lên càng ngày càng nhiều vong hồn, khi những hung hồn nghỉ lại nghĩa trang nhiều năm sắp đập ra, tiểu đạo sĩ nghe được một tiếng kêu cổ quái.
Phù phù phù! Phù phù phù.
- Heo?
Tiểu đạo sĩ lau mồ hôi lạnh, ngay cách đó không xa, một đầu Hắc Trư nho nhỏ đang vui sướng kêu về phía hắn.
Theo tiếng kêu của Hắc Trư, vô số vong hồn tụ lại sau lưng tiểu đạo sĩ, trong chốc lát tan thành mây khói.
- Ngươi cũng lạc đường rồi sao?
Tiểu đạo sĩ nhìn xung quanh, phát hiện vong hồn xung quanh biến mất không thấy gì nữa, rốt cục thở phào một cái, ôm lấy Hắc Trư nho nhỏ, nói:
- Nơi này là mộ địa nghĩa trang, có thật nhiều ác linh, ngươi không sợ sao, còn dám gọi bậy.
Phù phù phù! Phù phù phù.
Tiểu Hắc Trư giống như đang nói không sợ, cái mũi hơi lạnh cọ cọ tiểu đạo sĩ, lộ ra thân mật.
- Thật đúng là heo, quỷ còn không sợ, nếu như ta cũng giống ngươi thì tốt biết mấy.
Tiểu đạo sĩ ngây thơ nói: - Ta cũng là heo, sẽ sẽ không sợ hãi những gia hỏa kinh khủng kia, chúng ta đi thôi, ta gọi Từ Ngôn, ngươi là một Tiểu Hắc Trư, vậy gọi ngươi là Tiểu Hắc đi.
Phù phù phù! Phù phù phù.
Không biết là đang kháng nghị, hay là đang đồng ý, Tiểu Hắc Trư phát ra tiếng kêu càng cao, nửa đêm trong núi sâu, một người một heo, kết bạn đi xa.
- Tiểu Hắc...
Hồi ức bị Từ Ngôn chặt đứt, lưu lại một tiếng thở dài, Tiểu Hắc trong ngày thường ham chơi lại có thể ăn, sớm đã không gặp, chỉ còn lại một đạo Long Hồn càng ngày càng ảm đạm.
- Chờ Thiên Anh Lôi kết thúc, nhất định giúp ngươi tìm tới biện pháp ngưng tụ long thân.
Trong lúc nói nhỏ, Từ Ngôn thu Long Hồn vào mắt trái, trước khi không có tìm tới biện pháp có thể để cho Tiểu Hắc khôi phục sinh cơ, không cách nào lại sử dụng Long Hồn, bởi vì dùng một lần, Long Hồn sẽ suy yếu một chút.
Đứng dậy đi ra phòng lớn, Từ Ngôn dự định rời đi Thiên Cơ Phủ chạy tới chỗ ước hẹn sau ba ngày kia, đệ nhất dũng sĩ giao nhân tộc vẫn còn đang chờ đâuy.
Đi ra bên ngoài cửa, người bù nhìn trong viện vẫn đứng tại chỗ, chỉ là thành tử vật, tiểu mộc đầu nghỉ lại bên trong cành khô của bình sứ, chẳng qua lúc này lại có một thân ảnh đứng bên cạnh người bù nhìn, đưa lưng về phía Từ Ngôn, mặt hướng về cửa lớn của Thiên Cơ Phủ, một đầu tóc xanh như tơ phát không gió mà bay.