Chương 1321: Hỏa Hoàng tháp
Chương 1321: Hỏa Hoàng thápChương 1321: Hỏa Hoàng tháp
Người bù nhìn là Bàng Hồng Nguyệt tự tay chế tạo, thời điểm trước đó rời đi Bình Trung giới, tiểu mộc đầu túc vào trong đó, về sau lại trở vê cành khô.
Người bù nhìn chỉ là tử vật, Từ Ngôn không đành lòng vứt bỏ, từ đầu đến cuối để ở trong sân, dù sao cũng không chiếm địa phương nào, Thiên Cơ Phủ lại đủ lớn.
Khi Từ Ngôn bế quan khôi phục vẫn là một người bù nhìn, lúc đi ra giống như biến thành hai người, bên cạnh người bù nhìn còn một vị đang đứng, không nhúc nhích, không rên một tiếng.
Từ Ngôn nhìn người tới, chờ một lúc sau không thấy đối phương nói chuyện, thế là không hiểu vây quanh trước mặt đối phương, hỏi:
- Tiểu Thanh, ngươi ở trong viện ta phát ngốc cái gì?
Thân ảnh đưa lưng về phía Từ Ngôn chính là tiểu Thanh, lúc này Tiểu Thanh có chút cổ quái, hai mắt đăm đăm, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cửa chính Thiên Cơ Phủ, ngay cả Từ Ngôn tra hỏi giống như đều không nghe thấy.
- Ngươi thế nào?
Từ Ngôn khẽ nhíu mày, lại hỏi một câu đối phương như cũ không nhúc nhích, thế là tâm niệm hắn vừa động, trao đổi tâm thần linh thú.
- Chờ đợi? Đây là cảm giác gì, Tiểu Thanh đang mong mỏi cái gì?
Vừa rồi cùng linh thú tâm niệm tương thông, Từ Ngôn lập tức biết được tâm tư Tiểu Thanh lúc này, đầu linh thú này của hắn đang mang theo chờ đợi mãnh liệt, nhìn chằm chằm phương hướng đại môn Thiên Cơ Phủ, giống như bên ngoài đại môn có vật liệu mà Tiểu Thanh mười phần yêu thích lại rất quan trọng.
Từ Ngôn lười đi hiểu rõ thế giới trong lòng của một con cua, tâm niệm chấn động, Tiểu Thanh tỉnh lại.
- Thứ gì đang hấp dẫn ngươi.
Từ Ngôn nói vô tình tản ra linh thức, bao phủ toàn bộ Thiên Cơ Phủ, không đợi Tiểu Thanh đáp lời, hắn bỗng nhiên giật mình, nói:
- Bọn cua con này thế nào?
Bên trong cảm giác, trong hậu hoa viên nuôi vô số Băng Ti Giải, tất cả đều bò lên trên bờ, mặt hướng phương hướng đại môn Thiên Cơ Phủ, ngu ngốc bất động, thậm chí ngay cả bong bóng đều quên phun.
Băng Ti Giải triều bái càng làm cho Từ Ngôn thêm hồ nghi không thôi, nhíu mày nhìn về phía Tiểu Thanh.
- Hồi bẩm chủ nhân, bên ngoài có đồ tốt, đồ tốt vô cùng quan trọng đối với Băng Tỉ Giải nhất tộc chúng ta, rất trân quý rất trân quý.
Tiểu Thanh khôi phục thần trí, vốn định thật tốt giải thích một phen cảm thụ của nàng, hết lần này tới lần khác ăn nói vụng về, vật liệu không biết trân quý đến cực hạn đến tột cùng nên hình dung như thế nào, đành phải lấy vị chủ nhân là Từ Ngôn ra ví von, nói:
- So với chủ nhân còn quý hơn!
- Còn quý hơn ta? Thứ gì.
Từ Ngôn bị tức đến nở nụ cười.
- Không biết, chưa từng thấy, chỉ biết rất trân quý.
Tiểu Thanh nói tiếp, rất quật cường.
- Chẳng lẽ lại bên trong Giao quốc tồn tại truyền thừa của Băng Ti Giải?
Từ Ngôn trầm ngâm một lúc, vỗ đầu Tiểu Thanh, hóa nó thành Cua nhỏ thu vào ống tay áo.
- Xem ra Giao quốc là chỗ tốt, khắp nơi đều có bảo bối, lại có Thôn Hải Kình cản vận rủi, nếu không phải Thiên Anh lôi sắp đến, nơi này chính là nơi tốt để bế quan.
Đi ra địa phương bế quan, vừa ra cửa đã thấy Tiểu Tịch lo lắng đi tới đi lui, vừa nhìn thấy Từ Ngôn ra, Tiểu Tịch vội vàng nghênh đón.
- Chuẩn bị đến thế nào? Bằng không chúng ta vẫn chớ đi, hàng năm đều có người khiêu chiến Thủ Đồng, thế nhưng không có bất kỳ Giao Nhân dũng sĩ nào có thể chiến bại Thủ Đồng, đầu của hắn kiên cố đến thái quái!
Tiểu Thanh lo lắng nói.
- Công chúa yên tâm đi, ta có nắm chắc.
Từ Ngôn khẽ cười nói, không giải thích lôi kéo Tiểu Tịch đi phương hướng Ngư Phúc thành.
Từ Ngôn căn bản không có để ở trong lòng Thủ Đồng khiêu chiến, lấy Hóa Vũ chỉ cốt luyện hóa cái trán, trừ phi Thủ Đồng là một vị Yêu Vương thậm chí Hóa Vũ, nếu không căn bản là đụng không động.
Nguyên do để Từ Ngôn vội vã đi phó khiêu chiến, thật ra là Tiểu Thanh trong tay áo hắn.
Vừa rời đi Thiên Cơ Phủ, Tiểu Thanh lập tức bất an, bò qua bò lại trong tay áo Từ Ngôn, lấy cảm giác của nàng, vật liệu vô cùng quan trọng đối với nàng cùng Băng Ti Giải khác đang ở phía xa.
Lần nữa đi vào Ngư Phúc thành, Từ Ngôn có thể kết luận đồ quan trọng Tiểu Thanh cảm giác đang ở bên trong tòa thành lớn này, mà có thể là món dị bảo ban ngày phát ra ánh sáng trên tháp san hô kia.
- Ngư Phúc thành sáng như thế, đến tột cùng là tia sáng gì gây nên?
Trên đường, Từ Ngôn bất động thanh sắc hỏi thăm.
- Hỏa Hoàng tháp à, Hỏa Hoàng có lực lượng khống hỏa, nhưng niết bàn trùng sinh, là Thánh Thú trong truyền thuyết, ánh sáng Ngư Phúc thành chúng ta đến từ Hỏa Hoàng tháp.
Tiểu Tịch xong, chỉ san hô tháp càng ngày càng gần, nói:
- Kia chính là Hỏa Hoàng tháp, là thánh địa Giao Nhân tộc chúng ta, Hỏa Hoàng tháp do trưởng lão tự tay thành lập, đã tồn tại hơn ngàn năm, đỉnh tháp có một hạt giống, tản mát ra bất diệt chi hỏa, rất thần kỳ.
Tháp san hô tên là Hỏa Hoàng tháp, điểm này Từ Ngôn ngược lại không có có ngoài ý muốn, kiến trúc Giao Nhân tộc người ta, đặt tên gì là chuyện của người ta.
Thế nhưng nghe nói về hạt giống, hai mắt Từ Ngôn sáng lên, hơi động một chút.
Toà Hỏa Hoàng tháp kia, Từ Ngôn có lấy linh thức cảm giác qua, là san hô bình thường kiến tạo mà thôi, cũng không lạ kỳ, địa phương chân chính kỳ dị, là ngọn tháp.
Ngọn tháp bao vây lấy một tầng lưu ly, nhìn qua mười phần mỹ lệ, nhưng cũng phong bế dị bảo phát ra tia sáng, lấy linh thức của Từ Ngôn đều không thể xuyên thấu tầng lưu ly kia nhìn thấy hình dáng dị bảo bên trong.
- Hỏa diễm hạt giống, chưa nghe nói qua, làm sao hỏa diễm cũng có thể xuất hiện hạt giống, không lẽ hỏa diễm cũng có thể sinh ra hạt giống?
Mặt mũi Từ Ngôn tràn đầy tò mò hỏi.
- Hẳn là có thể được sinh ra, trưởng lão nói, hạt giống kia có thể ngộ ra bất diệt chỉ quang, thế là đưa nó lên trên Hỏa Hoàng tháp, Ngư Phúc thành mới có thể sáng như ban ngày.
Tiểu Tịch ngoẹo đầu nói, cố gắng hồi tưởng đến truyền thuyết có quan hệ đến hạt giống kỳ dị mà trưởng lão giảng thuật cho nàng.
- Truyền thuyết nói rằng, Giao Nhân tộc chúng ta sinh ra đã không nhìn thấy ngoại giới, thế là thiên thân ban cho hạt giống, có hạt giống này, Giao Nhân tộc chúng ta có thể dân dần nhìn đến thế giới bên ngoài, cho nên nói thiên thần tốt nhất, thế mà suy nghĩ cho Giao Nhân tộc chúng ta.
Giao Nhân công chúa kể lại truyền thuyết của Giao Nhân tộc, ngây thơ cho rằng thật có thiên thần ban cho, mới có viên hạt giống kỳ dị kia, nhưng Từ Ngôn cũng không cho rằng trên đời tồn tại thiên thần.
- Hạt giống hỏa diễm, thật có kỳ vật như thế?
Từ Ngôn âm thầm trầm ngâm, Tiểu Thanh trong tay áo hắn càng ngày càng bất an, hai cái càng cua bóp chặt ở cánh tay chủ nhân, nếu không phải bản thể Từ Ngôn cường hoành, bị một kìm của Tiểu Thanh kẹp như thế, không bị thương không được.
Có thể để cho Tiểu Thanh dị dạng như thế, nhất định không thể coi thường vật này, khi Từ Ngôn cùng Tiểu Tịch đi tới dưới chân Hỏa Hoàng tháp, hắn đã có thể kết luận, dị bảo để Tiểu Thanh lo lắng cùng mong đợi, đang ở trên Hỏa Hoàng tháp.
Ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh tháp, Từ Ngôn cẩn thận nhìn lại.
Ngọn tháp bị lưu ly bao phủ giống như đỉnh nhọn phòng nhỏ, phát ra ánh sáng không thua gì như mặt trời, mười phần chướng mắt, sau khi đi vào dưới tháp, Từ Ngôn mơ hồ có thể nhìn ra trong phòng nhỏ đỉnh nhọn giống như thiêu đốt lên ngọn lửa như liệt diễm.
- Hỏa diễm? Hạt giống? Vật liệu trên đỉnh tháp đến cùng là cái gì?
Từ Ngôn càng ngày càng hiếu kì, hắn hiếu kì vật liệu có thể để cho Giao quốc xem như chí bảo, có thể để cho Tiểu Thanh dị dạng, đến tột cùng có bao thần kỳ, mà trên đường cái, vô số Giao Nhân cũng đang hiếu kì, bọn hắn hiếu kì chỉ có một việc, chính là phò mã cùng đệ nhất dũng sĩ quyết đấu, đến tột cùng ai thua ai thắng.