Chương 1322: Dũng sĩ khiêu chiến
Chương 1322: Dũng sĩ khiêu chiếnChương 1322: Dũng sĩ khiêu chiến
Dưới Hỏa Hoàng tháp, Từ Ngôn ngửa đầu nhìn về phía đỉnh tháp, hấp dẫn hắn là Minh Châu trên đỉnh tháp.
Bốn phía phố dài, vô số Giao Nhân nhìn chằm chằm phò mã, tất cả Giao Nhân đều đang hiếu kì phò mã thế mà nhẹ nhõm bình tĩnh.
- Phò mã khí định thần nhàn, bộ dáng giống như nắm chắc mười phần, sẽ không phải hắn thật có nắm chắc thắng Thủ Đồng?
- Làm sao có thể! Thủ Đồng thế nhưng là đệ nhất dũng sĩ giao nhân tộc ta, có thể xưng thiên phú dị bẩm, ngay cả chúng ta đều không thắng được Thủ Đồng, chỉ là nhân tộc có thể nào là đối thủ của Thủ Đồng.
- Nói không sai! Nếu như tỷ thí đánh nhau, tu sĩ nhân tộc có rất nhiều thủ đoạn hèn hạ, Giao Nhân tộc chúng ta thật sự chưa chắc là đối thủ, nhưng là nếu chỉ so đụng đầu, hắc hắc, người nào có thể đâm qua Thủ Đồng.
- Các ngươi đừng quên, danh tự đệ nhất dũng sĩ giao nhân tộc chúng ta, Thủ Đồng! Trừ phi phò mã hắn có đầu sắt, ha ha, Thủ Đồng lần này thắng chắc.
- Phò mã có thể đúng giờ nghênh chiến, nói rõ người ta có chút nắm chắc, không thể coi thường tu sĩ nhân tộc.
- Hừ! Xương cốt so với vây cá, nhân tộc dứt khoát thì sao, cùng lắm chỉ là một kích, tới tới tới, ta mở đặt cược phò mãi Oa nha nha nha nhall!
Gia hỏa cuối cùng kêu lên chính là Thủ Đồng nhanh chân đi tới, vị đệ nhất dũng sĩ giao nhân tộc này ba ngày qua không tốt lắm, trong lòng luôn luôn kìm nén một ngụm ác khí, Thủ Đồng mất ăn mất ngủ, chịu đến hai mắt đỏ bừng.
May mắn Từ Ngôn nói ba ngày, nếu như định kỳ hạn khiêu chiến thàn ba tháng, chỉ sợ Thủ Đồng kiên trì không đến lúc đó, phải bị đè nén chết.
Đệ nhất dũng sĩ cao lớn đi đường như núi lở đất sụt, ầm ầm mà đi, đến gần Từ Ngôn vung lên song quyền nhắm ngay trán của mình bành bành bành trước nện cho mấy cái, quát to: - Phò mãi Ha ha, không nghĩ tới ngươi vẫn là gia hỏa đúng giờ, xem ở chỗ ngươi đúng giờ phó ước, hôm nay Thủ Đồng ta nhất định quyết không nương tay, ta muốn để những nhân tộc yếu ớt các ngươi biết, cái gì gọi là Thủ Đồng thiết cốt
Âm thanh của Thủ Đồng vang lên, ánh mắt Từ Ngôn cũng quay lại, nhìn về phía Giao Nhân cao lớn đối diện, cười mỉm nói:
- Tuyệt đối đừng lưu thủ, hôm nay ngươi nếu lùi bước nửa bước, ngươi không xứng trở thành đệ nhất dũng sĩ.
- Tốt! Khiêu chiến bắt đầu, hátI!!
Thủ Đồng quái khiếu một trận, lung lay đầu, một tiếng ầm vang lấy cái trán đánh tới, nhìn thấy tràng diện như thế, xung quanh lập tức nổi lên tiếng hoan hô.
- Đụng nát đầu của hắn!
- Đụng nát đầu nhân tộc!
- Đệ nhất dũng sĩ danh bất hư truyền.
- Thủ Đồng thêm chút sức, đâm chết phò mã, công chúa sẽ là của ngươi.
Tất cả mọi người đang cổ vũ cho Thủ Đồng, duy chỉ có Tiểu Tịch, sắc mặt tái nhợt đứng sau lưng Từ Ngôn, khiêu chiến chính thức ở giữa dũng sĩ, công chúa cũng không có quyền ngăn cản.
Hiện tại Tiểu Tịch chỉ mong Từ Ngôn đừng để bị Thủ Đồng đụng nát đầu là được, cho dù còn lại một hơi, cũng có cơ hội cứu sống.
Dũng sĩ Thủ Đồng, sinh ra có được một khối lân giáp trên trán, trải qua nhiều năm hậu thiên tôi luyện, đại danh Thủ Đồng vang vọng Ngư Phúc thành, Thủ Đồng đã từng một ngày liên tục khiêu chiến ba mươi vị dũng sĩ, ba mươi Giao Nhân dũng sĩ đầu rơi máu chảy, không một người là đối thủ của hắn.
Thẳng đến cuối cùng, Thủ Đồng chiến bại Giao Nhân mạnh nhất, trở thành đệ nhất dũng sĩ, hắn không chỉ tu luyện đến cảnh giới Đại Yêu, còn tu luyện trán của mình kiên cố như đầu đồng chân chính.
Thời điểm vừa nhìn thấy Từ Ngôn, Thủ Đồng đã từng cùng Từ Ngôn đụng qua, mặc dù không có đụng nát đầu của đối phương, cũng đụng Từ Ngôn đầu rơi máu chảy, cho nên Thủ Đồng biết rõ đầu phò mã không tầm thường, thế là hắn lần này vận dụng toàn bộ lực lượng.
Lấy chân phát lực, lực đến đầu gối, đầu gối chuyển eo, eo chống đỡ cái cổ, cái cổ truyên đầu.
Thủ Đồng kinh nghiệm sung túc, trong nháy mắt điều động ra lực lượng lớn nhất, khi toàn lực của hắn quán chú tại cái trán, thậm chí có thể nhìn thấy trán của hắn tản mát ra thanh quang nhàn nhạt.
Lân giáp như thép.
Lân giáp giấu ở cái trán bị điều động, thêm Thủ Đồng dùng toàn lực, một cái đầu này nện đập đã mang theo âm thanh xé gió.
Oanh một tiếng, không đợi đụng đầu, khí lãng tới trước, tóc dài của Từ Ngôn bỗng nhiên tung bay lên, mà khóe miệng ngưng kết tạo ra nụ cười nhìn như thật thà, bắt đầu lộ ra khí lãng càng ngày càng quỷ dị hình thành trong gió lốc.
Cái trán Thủ Đồng rơi đập, đồng thời, Từ Ngôn cũng động, hắn ngửa về đằng sau, lại âm vang vọt tới trước, hai cái đầu như vậy đụng vào một chỗ.
OanhIIIIIl
Tiếng trầm đục vang lên, giống như hai ngọn núi cao đụng vào một chỗ, lại tựa như thao thiên cự lãng đánh vào đá ngầm, một tiếng vang trầm qua đi, nổ tung ra khí lãng thổi Giao Nhân xem náo nhiệt xung quanh đến ngã trái ngã phải, trong lúc nhất thời bốn phía kinh hô liên tục.
Tí tách, tí tách.
- Máu...
Thủ Đồng lau cái trán, mắt to vừa mở, nhìn chằm chằm vết máu trên tay, không được tin quát:
- Như thế nào là máu của ta! Không có khả năng.
Thủ Đồng đang chảy máu, mà Từ Ngôn thì cười mỉm lông tóc không tổn hao gì, cái này hoàn toàn tương phản với kết quả Từ Ngôn vừa rơi xuống Giao quốc bị Thủ Đồng lấy lễ đụng đầu chiêu đãi ba ngày trước.
Lúc đó là Từ Ngôn đầu rơi máu chảy, Thủ Đồng chút vết thương cũng không có, bây giờ qua ba ngày, thành Thủ Đồng đầu rơi máu chảy, Từ Ngôn bình yên vô sự, khác biệt trời vực chênh lệch như thế, khó trách để Thủ Đồng không cách nào tin.
Máu tươi thuận cái trán trượt xuống tích táp rất nhanh nhuộm đỏ mặt đất, cho tới bây giờ Thủ Đồng không tin cũng không được, bởi vì hắn không chỉ máu đổ nhiều, còn đau.
- Thật rắn chắc! Chúng ta lại đến! Oa nha nha nha nha!
Thủ Đồng sững sờ trong chốc lát, ngay sau đó như bị điên kêu to lên, lắc đại não của hắn muốn tiếp tục cùng Từ Ngôn chạm vào nhau.
- Đệ nhất dũng sĩ quả nhiên bất phàm, Thủ Đồng danh xưng danh phù kỳ thực, Nhân tộc ta đã được xưng là lễ nghi chi bang, cấp bậc lễ nghĩa tự nhiên là quan trọng nhất.
Không đợi đầu to của Thủ Đồng đánh tới, khóe miệng Từ Ngôn lướt qua một tia cười lạnh, dưới chân chuyển động linh lực, tung người mà lên, quát:
- Khách nhân nâng chén, chủ nhân liền muốn đi theo, hôm nay chúng ta sẽ đến đụng cho thống khoái!
Bành bành hai tiếng, Từ Ngôn phi thân lên bỗng nhiên bắt lấy đầu vai Thủ Đồng, ở trên cao nhìn xuống lấy cái trán đụng vào.
Bành!!!!!!
Bên trong tiếng giòn vang, máu tươi bắn tung toé, trước đó là Thủ Đồng chiếm cứ chủ động, lúc này đổi thành Từ Ngôn, đâm đến Thủ Đồng bạch bạch bạch rút lui bảy bước mới khó khăn lắm đứng vững.
- Được... Đầu thật rắn chắc...
Thủ Đồng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tất cả trước mắt đều là huyết sắc, trán của hắn máu thịt be bét, xương trán ẩn ẩn xuất hiện một vết nứt. Lân giáp trời sinh có kiên cố, cũng không sánh bằng Hóa Vũ chi cốt, Thủ Đồng cũng không phải làm le đụng đầu cùng Từ Ngôn, hắn đang đọ sức với xương của một đầu Hóa Vũ đấy.
Hóa Vũ chi cốt có bao nhiêu kiên cố, tuyệt không phải một Thủ Đồng có thể so sánh, lần này đệ nhất dũng sĩ Giao Nhân tộc xem như đụng phải người hung ác, Thủ Đồng đại danh hắn sắp khó giữ được.
Vẻn vẹn chỉ nói một câu, Thủ Đồng không đợi lau khô vết máu, đã thấy thân ảnh Từ Ngôn như quỷ mị xuất hiện ở phụ cận từ bên trong màn máu, lại là một cái đầu kinh khủng nện đánh tới.
Oanh...
Oanh...
Oanh...
Phố dài lặng ngắt như tờ, khi thì chấn động một chút.
Giống như có vô số Cổ Ngư đang đập mặt đất, tất cả Giao Nhân xung quanh đều đang há to miệng, ánh mắt hoảng sợ nhìn đầu của vị đệ nhất dũng sĩ bọn hắn trở nên càng ngày càng xẹp.