Chương 1354: Thiện công tử cùng Ác công tử
Chương 1354: Thiện công tử cùng Ác công tửChương 1354: Thiện công tử cùng Ác công tử
A Ô đã quen thuộc cái tên Từ Đại Thiện, không tự chủ đã xem mình như vị Thiện công tử không thèm nói đạo lý kia, bây giờ chính chủ trở về, hắn cảm thấy không cam tâm.
- Nếu Ô huynh ưa thích loại trò chơi này, ta thay ngươi nghĩ thân phận khác cho tốt.
Từ Ngôn cười ha ha, nói:.
- Ta là Thiện công tử, ngươi sẽ là Ác công tử càng thêm bá khí không phải xong rồi sao, chúng ta một thiện một ác, nhất định đại náo Thiên Anh lôi.
- Ác công tử? Danh tự này bá khí, ta thích! Hắc hắc, cây quạt của ta đâu, ta cũng muốn một cái có chữ như ngươi nữal!.
A Ô duỗi bàn tay, yêu cầu cây quạt.
Cây quạt loại chuyện nhỏ nhặt này có thể nào làm khó Từ Ngôn, đưa tay điểm một cái, trên mặt bàn lập tức xuất hiện quạt xếp, trên đó chỉ có sơn thủy, lại không có chữ viết.
- A Ô, biết chữ chứ.
Từ Ngôn lấy ra bút mực, ngậm ý cười hỏi.
- Nhận ra! Ta nhận ra tây phía tây! Còn giống như nhận ra chữ bắc... Những chữ còn lại không quá nhận ra, để ta nghĩ thử đã...
A Ô cao hứng bừng bừng chợt nhớ tới đại trận ban đầu ở bên trong lòng đất Vãng Sinh độn, bị hắn đập rơi hai chữ to, lập tức mơ hồ, dùng đầu ngón tay tính toán bút họa, hắn lúc đầu vốn có chút ấn tượng với hai chữ lúc trước rơi xuống đất nhìn thấy, bắt đầu cố gắng hồi tưởng.
Nếu như A Ô có thể nhớ tới hai chữ to bị rơi năm đó, chỉ cần hắn đề cập một câu, có lẽ Từ Ngôn có thể bởi vậy mà biết được một điểm đã thay đổi mà hắn không biết.
Tại thời điểm A Ô cố gắng nhớ lại, Từ Ngôn đang vừa cười vừa đặt bút, xoát xoát điểm điểm, một đầu bút lông sắc bén viết ra chữ lớn sôi nổi trên giấy, những nét không quá phức tạp, nhưng cũng không ít, có thế nào đi nữa có dựng thẳng, nhìn rất là phiêu dật.
- Cầm đi, đó là chữ Ác, về sau ngươi chính là Ác công tử.
Từ Ngôn đưa quạt xếp cho A Ô, chắp tay cười nói:
- Ai nha nha, nguyên lai là Ác công tử đang ở trước mặt, tại hạ Thiện công tử, hữu lễt
Vừa tiếp xúc với qua quạt xếp, A Ô vừa muốn nhớ tới tới chuyện cũ lập tức quên sạch, nguyên lai hắn còn nhận ra chữ Tây, lúc này ngay cả chữ Tây viết như thế nào đều quên, cười khúc khích không ngậm miệng được, lật tới lật lui nhìn mình món đồ chơi mới.
- Ác công tử! Hắc hắc, ta là Ác công tử, Nha Vương biết nhất định cao hứng! Nó còn ác hơn cả ta, hắc hắc, a a a al
Nhìn A Ô cười ngây ngô, Từ Ngôn lộ ra bình chân như vại, Tiền Thiên Thiên ở một bên kém chút đã cười phun nước dãi, che miệng không dám lên tiếng.
A Ô không biết chữ, nhưng Tiền Thiên Thiên nhận ra.
Trên cây quạt xếp kia viết căn bản không phải chữ Ác, mà là chữ 'Ngốc'.
Bên này là đồ đần cầm chữ Ngốc nghĩ thành chữ Ác, bên kia là sư tôn hố đồ đần ngay cả con mắt đều không nháy, Tiền Thiên Thiên cố gắng nín cười, đồng thời, trở nên mong đợi về chuyến đi Thiên Anh lôi lần này.
Chỉ cần vị sư tôn này của nàng đến, chỉ sợ bất kỳ địa phương nào đều sẽ trở nên không bình tĩnh.
- Ác công tử! Hắc hắc, ta là Ác công tử!
A Ô một bên khoa tay múa chân, một bên cao hứng nói:
- Quản chỉ phương hướng, thích thế nào thì làm thế ấy, hắc hắc.
- Đúng vậy, quản nó nam bắc tây đông, vui vẻ là được rồi, ha ha.
Từ Ngôn thuận miệng nói, mặc dù không biết A Ô nói có ý gì, nhưng nhìn thấy đồ đần vui vẻ chơi cây quạt có viết chữ ngốc, Từ Ngôn đã cảm thấy thú vị.
Trò đùa trong chốc lát mà thôi, thật ra Từ Ngôn ngược lại không có ác ý, thật tình không biết có đôi khi cái giá trêu đùa đồ đần, sẽ là vận rủi trước mắt.
Trên đời không có đồ ngốc trời sinh, phàm là gia hỏa xem người khác như đồ ngốc, mình cũng sẽ phân loại chính mình thành đồ ngốc, bởi vì người thông minh chân chính, trong mắt không có đồ ngốc hai chữ này tồn tại, chỉ có đồ ngốc mới có thể cảm giác được đồng loại của mình.
- Không thích hợp, ngươi cũng đổi bộ dáng, ta cũng phải thay bộ dáng mới được, bằng không sẽ bị người khác nhận ral
A Ô suy nghĩ ra điểm then chốt, gương mặt to này của hắn cũng không phải không ai nhận ra.
Mười hạt Hoán Nhan Đan bị Từ Ngôn ném ra ngoài, nói:
- Một hạt có thể bảo trì một ngày dung mạo cải biến, đừng ăn nhiều.
- Yên tâm đi Tiểu sư thúc! Uh không đúng, yên tâm đi Thiện công tử! Hắc hắc!
A Ô càng cao hứng, ăn một hạt giống như ăn bảo bối, cất kỹ chín hạt đan dược còn lại, không yên lòng lại đổi địa phương, thận trọng giống như làm tặc.
Dược hiệu rất mau ra hiện, trong một hồi tiếng xương cốt vang lên, A Ô biến thành một người gầy xấu xí, bề ngoài xấu xí không nói, vừa giống như một quản gia tâm cơ thâm trầm.
A Ô cải biến hình dạng đứng cạnh Tiền Thiên Thiên, đúng lúc là quản gia điêu ngoa cùng tỳ nữ, chỉ bất quá người quản gia này nhìn như thông minh, trên thực tế vô cùng khờ ngốc, phối hợp vớ công tử ca phúc hậu là Từ Ngôn, vừa hay phù hợp.
Nhìn thấy bộ dáng xấu xí của A Ô, Từ Ngôn cười ha ha, sau đó lấy linh thức lần nữa quét một lần túi trữ vật Ngô Hạo mang tới.
Vị béo trưởng lão Từ Tử Kiếm có tên giống như Từ Ngôn của Địa Hỏa động kia quả thật tận tâm tận lực, thời gian ba năm, thế mà luyện chế được ba vạn khỏa Võ Thần Đạn. Không tiếc hao hết tài nguyên Địa Hỏa động, béo trưởng lão Từ Tử Kiếm xem như bỏ hết cả tiền vốn, thời gian ba năm tự mình động thủ, còn triệu tập toàn bộ môn nhân môn hạ Kim Đan, bế quan Địa Hỏa động, đại môn không ra nhị môn không bước, chỉ luyện chế Võ Thần Đạn.
Rốt cục, ba năm trôi qua không có uổng phí, thời khắc luyện thành ba vạn khỏa Võ Thần Đạn, béo trưởng lão Từ Tử Kiếm nhìn thấy mà mí mắt nhảy dựng, những Võ Thần Đạn này nếu như đồng thời nổ tung, coi như hắn đừng muốn mạng sống, chỉ sợ Nguyên Anh tu sĩ có một người sẽ chết một người, cho dù Nguyên Anh đỉnh phong đều không sống được.
Đây căn bản là hung khí trí mạng oanh sát cường địch.
- Không nghĩ tới thiên phú luyện khí một mạch Địa Hỏa động cao thâm như vậy, thật luyện chế được Võ Thần Đạn, còn luyện chế ra nhiều như vậy.
Nghĩ tới Võ Thân Đạn đã thu vào Thiên Cơ Phủ, Từ Ngôn mừng thầm không thôi, lúc trước lấy vạn khỏa Võ Thần Đạn dùng Họa Lý Giang Sơn đánh ra, trực tiếp oanh sát Ngọc Nữ, nếu như ba vạn khỏa Võ Thần Đạn đều ra, đừng nói Ngọc Nữ, tính cả Kim Đồng cũng ngăn không được.
- Không biết Bao Tiểu Lâu có huyết mạch Yêu tộc, có thể đỡ được Võ Thần Đạn oanh sát hay không...
Tính toán các lộ đối thủ trên Thiên Anh lôi, khóe miệng Từ Ngôn hiện ra ý cười thật thà, nụ cười nhàn nhạt, không nói được cảm giác băng lãnh, nhìn thấy hắn nở nụ cười yếu ớt, Tiền Thiên Thiên bị dọa đến rụt cổ lại.
- Còn có Chung Ly Bất Nhị, luôn cảm thấy Chung Nhị tên kia còn nguy hiểm hơn Bao Tiểu Lâu, theo lý thuyết hắn sắp xếp không đến thứ nhất, chẳng lẽ cảm giác ta bị Sai...
Nhớ lại thời gian ngắn ngủi cùng đối phương giao thủ ở Tuyết Thành, ánh mắt Từ Ngôn đều trở nên âm trầm, hoàn toàn là một bộ dáng như lâm đại địch.
Bao Tiểu Lâu hoàn toàn chính xác khó chơi, nhưng Từ Ngôn cũng không e ngại, ngược lại cực kỳ kiêng kị với Chung Ly Bất Nhị xếp hạng không đến trước ba. Không chỉ có Chung Ly Bất Nhị có khả năng liên quan cùng Hồn Ngục, còn có mấy phiên ám toán Chân Vô Danh kia, Xuất Quỷ Nhập Thần như thế, lại là nhân vật cao thủ về dịch dung, uy hiếp đã bị Từ Ngôn liệt vào cấp bậc cao nhất, thậm chí cao hơn Thiên Anh bảng Bao Tiểu Lâu.
Bên ngoài thuyền gõ, tiếng gió rít gào, Từ Ngôn bưng linh tửu lâm vào trầm tư, hồi lâu sau ngẩng đầu hỏi:
- A Ô, Chung Ly Bất Nhị người này, ngươi cho rằng như thế nào?
- Chung Ly Bất Nhị? Tên côn trùng kial
Nghĩ tới sở trường cổ thuật của Chung Ly Bất Nhị, A Ô lắc đầu liên tục, đầu to như trống lúc lắc, nói:
- Côn trùng kia phi thường tà ác, ngay cả Nha Vương đều không thích ăn.
A Ô rõ ràng rất kiêng kị Chung Ly Bất Nhị, thấy đối phương bộ dáng như thế, Từ Ngôn càng thêm vững tin suy đoán của mình, xem ra Thiên Anh lôi giới này, người khó dây dưa nhất chưa chắc là Bao Tiểu Lâu, rất có thể là Chung Ly Bất Nhị.
- Mười năm Thiên Anh lôi, anh hùng thiên hạ hội tụ, thịnh hội như thế, tất nhiên cao thủ lớp lớp, đã như vậy, vậy thì gặp các lộ cao thủ Chân Vũ giới một lần mới được.
Đưa tay vỗ vỗ một đầu Yêu linh Kim Bì Hà vừa mua vì triệt để che lấp khí tức, khóe miệng Từ Ngôn nổi lên ý lạnh.
Với hai cái càng to lớn, tôm lớn khoác trên mình một thân giáp xác màu vàng có hơn một trượng, đứng lên còn cao hơn so với người, nhìn uy mãnh bất phàm, chỉ là trong mắt tôm tràn đầy sợ hãi, gặp cảnh khốn cùng như bị xích sắt buộc lấy, còn không dám vọng động mảy may.
Bị cường giả Nguyên Anh đỉnh phong bắt lấy, Yêu linh sao dám vọng động, nhất là A Ô, vừa nhìn Kim Bì Hà đã muốn ăn sống mấy ngụm.
Thuyền gỗ ngự không, giống như một ánh kiếm sắc bén, đâm về trung tâm Tây Châu vực, thẳng tiến Kiếm Vương sơn được xưng là thánh địa của kiếm tu.