Chương 1361: Đô Thanh Chúc
Chương 1361: Đô Thanh ChúcChương 1361: Đô Thanh Chúc
Đạp, đạp, đạp...
Tiếng bước chân chậm rãi vang đến, không chậm không nhanh, vững như bàn thạch, người thanh niên leo lên lầu chín, dung mạo mười phần tuấn lãng, một thân thanh bào, eo quấn đai ngọc, sau lưng cõng một thanh trường kiếm, mũi kiếm hướng xuống, chỗ chuôi kiếm treo ngọc bội, hai mặt ngọc bội phân biệt có khắc hai chữ.
Thanh và Chúc.
Người thanh niên khí thế bất phàm, không chỉ có trầm ổn, trường kiếm sau lưng càng tản ra khí tức pháp bảo, kỳ lạ nhất là, con mắt và tóc người này đều là màu xanh, giống như kỳ nhân dị độ.
Đi theo sau lưng người thanh niên, là hai lão bộc, một lão giả một lão phụ, mặt mũi lão giả tràn đầy hòa khí, tay áo nắm vào nhau nhìn giống như nho sinh, lão phụ xoăn tay áo, thái độ hung dữ, cao lớn vạm vỡ giống như vũ phu.
Hai lão bộc dở dở ương ương, tuy nói mặc người hầu quần áo, nhưng là tức cũng đều ở Nguyên Anh hậu kỳ.
Bất kể thân phận tu vi của người trẻ tuổi kia ra sao, vẻn vẹn mang theo hai vị người hầu Nguyên Anh hậu kỳ, cũng đủ để chứng minh người này không cao thì quý.
Thiên hạ tuấn kiệt hội tụ đến vì Thiên Anh lôi, có không ít hạng người thân phận địa vị kinh người, điểm này Từ Ngôn đã sớm ngờ tới, hắn cũng sẽ không sợ hãi, song khi cánh cửa mở ra, một khắc cùng người thanh niên kia bốn mắt nhìn nhau, chẳng biết tại sao tâm thần Từ Ngôn xuất hiện chấn động, bên trên Tử Phủ sơn, ba nguyên anh đồng thời mở mắt, trong tay trái chủ nguyên anh nhiều thêm Long Thiệt Cung, phải tay nắm lấy đao kiếm Long Ly, trong mắt nổi lên run sợ, như lâm đại địch.
Vẻn vẹn tình cờ nhìn nhau mà thôi, Từ Ngôn không hiểu thấu cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt, cảm giác nguy hiểm không biết từ chỗ nào mà đến như từ trên trời hạ xuống, làm hắn tâm thần không yên, càng ẩn ẩn xao động.
Đạp, đạp, đạp. Ánh mắt thanh bào thanh niên leo lên lầu chín cũng hơi hơi biến hóa một chút, sau đó bên trên khuôn mặt đẹp có thể xưng tuấn tú hơi động, khóe miệng dần dần câu lên một nụ cười yếu ớt ý vị thâm trường.
Tình cờ gặp nhau, hai người xa lạ giống như đều cảm giác được khí tức quen thuộc từ trên người của đối phương.
Tê tê!
Bên trong một hồi tiếng lưỡi rắn vang lên, trên đầu vai thanh bào thanh niên xuất hiện một đầu tiểu bạch xà, bên trong xà nhãn không có huyết luân, đang theo dõi phòng số ba chữ thiên, không nhìn ra là Yêu tộc nào.
Khác biệt loài rắn khác, trên da rắn của đầu tiểu bạch xà này có tồn tại lông tóc cổ quái, lông tóc tựa như mèo thỏ, rất ngắn, mà lại không dễ phát hiện.
Rống...
Bạch xà thè lưỡi, đồng thời, trong mắt trái Từ Ngôn phun trào lên long ngâm trầm thấp, Tiểu Hắc vô cùng suy yếu, giãy giụa huyễn hóa hình rồng, tiếng rống mặc dù bất lực, vẫn tràn đầy phẫn nộ cùng táo bạo như cũ.
Từ Ngôn cau mày, theo bản năng bưng kín mắt trái, Tiểu Hắc làm ra dị dạng vượt quá dự liệu của hắn, chờ đến khi làm Long Hồn yên lòng, người thanh niên leo lên lầu chín đã đi vào phòng số một chữ thiên, ngay thời điểm cánh cửa đóng lại, Từ Ngôn có thể nhìn thấy thanh niên kia quay đầu, khóe miệng lưu lại nụ cười quỷ dị.
- Đồ Thanh Chúc...
Lầu chín chỉ có phòng số một và phòng số ba chữ thiên trống không, chưởng quỹ nói qua phòng số một bị Đồ Thanh Chúc đến từ Vĩnh Vọng Phong định, như vậy, thanh niên vừa rồi nhất định là vị Đồ công tử Đồ Thanh Chúc kia.
Chậm rãi buông ra một tay đang che mắt trái, thân thái Từ Ngôn càng ngày càng lạnh lẽo, càng có một loại cảm giác nghi hoặc bốc lên ở trong lòng.
Có thể để cho Tiểu Hắc xuất hiện xao động, có thể để cho nguyên anh cảm giác được như lâm đại địch, thậm chí ngay cả Long Thiệt Cung đều suýt nữa bị vận dụng, đủ loại dấu hiệu biểu thị Đồ Thanh Chúc vừa đi vào phòng số một chữ thiên là một gia hỏa cực kỳ nguy hiểm.
- Chưa bao giờ thấy qua hắn, tại sao lại có ảo giác như lâm đại địch?
Từ Ngôn ở trong lòng nói nhỏ, âm thầm kinh hãi, liệt Đô Thanh Chúc vào nhân vật nguy hiểm.
- Văn võ hai lão hộ giá, xem ra công tử áo xanh phòng số một là Vĩnh Vọng phong Đồ Thanh Chúc đại danh đỉnh đỉnh.
Kẻ xấu xí Cao Nhân cũng nhìn thấy mấy người ngoài cửa, chờ đến tiểu nhị dâng lên hết đồ ăn lui ra ngoài, hắn tiếp tục nói:
- Đồ Thanh Chúc kia thật không đơn giản, có thể nói danh khí cực lớn trong năm gần đây, một người một kiếm, chiến bại vô số cao thủ cùng cấp, đây mới gọi là không lên tiếng thì thôi, một khi cất tiếng hót thì làm kinh người, nghe nói tròng vòng năm năm chiến bại tổng cộng gần trăm vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, top một trăm cao thủ được liệt kê trên Thiên Anh lôi ngoại trừ mười vị trí đầu ra, đều bị Đồ Thanh Chúc kia khiêu chiến một lần, mà không một lần bại.
- Xem ra là gia hỏa hiếu chiến, Vĩnh Vọng Phong không phải chỉ có một sư một đồ à, tại sao lại ra văn võ nhị lão?
Từ Ngôn bình phục nỗi lòng, bất động thanh sắc cùng Cao Nhân đàm luận.
Nghị luận trong nhã các, ngược lại cũng không sợ sát vách nghe lén, quán rượu đắt như thế, còn là phòng chữ Thiên quý nhất, tự nhiên tồn tại pháp trận cường hoành, có thể che lấp âm thanh thậm chí khí tức, muốn phá vỡ trận pháp trong nhã các nghe lén tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
- Thiện công tử ngươi không biết đâu, văn võ hai lão kia...
- Là bộc, bộc, người hầu!
Không đợi Cao Nhân nói xong, Tiền Thiên Thiên ở một bên nói, nói xong còn bày ra bộ dáng đắc ý.
- Nha đầu ngươi nói đúng, văn võ hai lão là người hầu của Vĩnh Vọng Phong, người hầu Nguyên Anh hậu kỳ! Cao Nhân gật gù, đắc ý nói.
- A... INgười hầu Nguyên anh hậu kỳ.
Tiền Thiên Thiên kinh hô một tiếng, nàng có thể nhìn ra hai vị lão nhân vừa rồi đi theo sau lưng Đồ Thanh Chúc là người hầu, bởi vì nàng không nhìn ra người ta tu vi cao bao nhiêu, Tiền Thiên Thiên cho rằng dù sao cùng ở sau lưng chủ nhân, không phải đệ tử thì là người hầu.
- Chủ nhân Vĩnh Vọng Phong thế nhưng là cường giả Hóa Thần, cao thủ mười vị trí đầu bách thần bảng, người ta có người hầu Nguyên Anh hậu kỳ có cái gì kỳ quái.
Kẻ xấu xí Cao Nhân quệt miệng nói:
- Giống lão nhân gia ta, chỉ cần nguyện ý, thu mấy Kim Đan làm người hầu còn không phải dễ như trở bàn tay, càng đừng đề cập đến những môn nhân khúm núm trong tông môn.
Cao Nhân là trưởng lão Nguyên Anh của Liễu Diệp môn, có khối người trong tông môn khúm núm đối với hắn.
- Vậy ngươi thu mấy nữ tu làm người hầu tốt bao nhiêu, nói, nói không chừng còn có thể kết làm đạo lữ.
Tiền Thiên Thiên ở một bên ra chủ ý ngu ngốc.
- Đúng thế, chờ ta về đi thử một chút, không có người nào đồng ý cũng không sợ, ta có tiền mà, cùng lắm thì mua mấy người là được, hắc hắc.
Kẻ xấu xí Cao Nhân trái lại tưởng thật, cũng không biết về sau có phải muốn học Đồ Thanh Chúc kia hay không, đi ra ngoài đều phải mang theo người hầu.
Cao Nhân cùng Tiền Thiên Thiên nói đến cao hứng, cười ha ha, Từ Ngôn thì đang âm thầm trầm ngâm Đồ Thanh Chúc mang theo nguy hiểm không hiểu, mà A Ô vốn nên ăn uống thả cửa, chẳng biết tại sao cũng không nhúc nhích, há to miệng, trừng tròng mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Thịt rượu còn có không ít, căn bản không ăn xong, đặt ở bình thường, vô luận trên mặt bàn có bao nhiêu thịt rượu, chỉ cần đĩa không sạch, A Ô sẽ không ngẩng đầu. Trong trầm tư, ánh mắt Từ Ngôn nhìn chằm chằm A Ô, lông mày khẽ động, thuận ánh mắt của đối phương nhìn lại, chính là phương hướng cửa phòng.
A Ô hẳn là cũng nhìn thấy Đồ Thanh Chúc, thế nhưng chẳng biết tại sao bày ra một bộ ngốc nghếch không hiểu.
- A Ô, ngươi thế nào?
Từ Ngôn không hiểu hỏi thăm một câu, hắn mới mở miệng, Tiền Thiên Thiên cùng kẻ xấu xí Cao Nhân cũng tò mò nhìn lại.
- Thế nào đây, bị định trụ?
Cao Nhân hảo tâm giúp đỡ A Ô đập hậu tâm nện bả vai, Tiền Thiên Thiên cũng đang giúp đỡ, giày vò nửa ngày, A Ô rốt cục thở ra một hơi thật dài.
- Nha Vương kém chút lao ra! Trên cổ tên kia quấn lấy còn rắn quái gì không biết, quả thật tà môn?
A Ô hồi phục lại tinh thần, lập tức giận dữ, hắn không nhận ra Đồ Thanh Chúc, hắn chỉ biết là vừa rồi nếu không phải đối phương đi nhanh, Nha Vương bay lượn ở trong biển lửa dưới lòng đất suýt nữa xông ra mặt đất.