Chương 1369: Mua Khối Xương Ăn
Chương 1369: Mua Khối Xương ĂnChương 1369: Mua Khối Xương Ăn
- Đây là cái gì!
- Mộc linh lực thật mạnh.
- Chẳng lẽ đây chính là bản nguyên linh vật trong truyền thuyết.
- Mẹ của ta ơi, ta nhìn thấy bản nguyên linh vật, sư tôn ta rốt cục nhìn thấy bản nguyên linh vật! Ta muốn khúc gỗ này! Ta mặc kệ ta mặc kệ, ta muốn khúc gỗ này.
Đang lúc Từ Ngôn muốn cò kè mặc cả một phen với phân hồn Hóa Thần trưởng lão của Thiên Kiếm tông, có một người đi đến tầng ba.
Người này là thanh niên, đeo vàng đeo bạc, cẩm y ngọc bào, lưng đeo phối kiếm, nhìn như lỗi lạc, lại kéo tay áo, cạo đầu trọc, chạy lên tâng ba vọt tới gân Vạn Dương Mộc, khóc lóc om sòm, dắt cuống họng hô to.
Thanh niên đầu trọc tu vi không cao, chỉ có trình độ Kim Đan hậu kỳ, nhưng cực kỳ ngang ngược, nhìn chằm chằm Từ Ngôn căm thù nói:
- Ngươi muốn mua? Không có cửa đâu! Đồ vật ta nhìn trúng, ai cũng đừng hòng động! Nói cho ngươi khúc gỗ này là của ta, sư tôn ta đã hứa với ta, phải chế tạo cho ta một kiện cực phẩm pháp bảo mang theo Mộc linh lực! Khúc gỗ này lớn nhỏ vừa đủ, cho nên ta chắc chắn phải có được.
Đối phương cũng trưởng thành, lại hỗn trướng như thế, nhìn thấy đồ tốt liền muốn chiếm thành của mình, mà câu câu không rời sư tôn của hắn.
- Tiểu gia hỏa, ngươi mấy tuổi, tới tới tới thúc thúc cho ngươi khối linh thạch, đi ra cửa mua khối xương ăn đi.
Từ Ngôn ôn hòa nói, cầm trong tay ra một khối linh thạch hạ phẩm, muốn ném cho đối phương.
- Ta đều hơn ba mươi tuổi! Ta là đại nhân, ta không ăn kẹo!
Người thanh niên trừng mắt, từ chối ý tốt của đối phương, thế nhưng là nghĩ nghĩ cảm thấy không thích hợp, hồ nghỉ nói: - Cái gì gọi là mua khối xương ăn?
- Chó đó, không ăn xương thì ăn cái gì đây?
Từ Ngôn cười ha ha, linh lực chấn động, muốn chấn thanh niên đầu trọc bay ra khỏi tâng ba.
Giao dịch dính đến bản nguyên linh vật, đừng nói Kim Đan, ngay cả cường giả Hóa Thần bình thường đều chưa hẳn mua được, nơi này không phải khu vực quầy hàng, mà là tầng ba của Bách Thảo các, chỗ nào dung hạ được tu sĩ Kim Đan giương oai.
Linh lực vừa mới đến gần đối phương, liền bị một cỗ linh lực khác cũng không kém gì Từ Ngôn ngăn cản, hai cỗ linh lực va chạm ở trước mặt thanh niên đầu trọc, phát ra tiếng trầm đục nhàn nhạt.
Linh lực bảo vệ thanh niên đầu trọc, đến từ dưới lầu, cùng lúc đó, một nam tử văn nhã tóc dài trèo lên lên lầu ba.
Người này mi thanh mục tú, con mắt hẹp dài, mũi cực cao, lộ ra hai mắt hung ác nham hiểm, là đặc biệt nhất chính là mái tóc dài màu tím, tôn hắn càng ngày càng tà dị, theo nam tử tóc tím đi đến, còn có một cỗ linh lực ba động Nguyên Anh đỉnh phong.
- Diệu Vũ, chớ có vô lễ, nơi này không phải khu vực quầy hàng, mà là cửa hàng cuối cùng của Bách Thảo các.
Nam tử tóc tím chậm rãi đi vào đối diện Từ Ngôn, đứng ở trước người thanh niên đầu trọc, thanh niên đầu trọc tên Diệu Vũ thấy được người thân, cái mũi chua chua, nghẹn ngào chỉ hướng Từ Ngôn mắng:
- Sư tôn làm chủ cho ta, hắn hù dọa ta! Lá gan ta nhỏ, đều muốn bị hù chết, ta cũng muốn hù chết hắn, ta mặc kệ, ta mặc kệ, ta muốn hù chết hắn!
Một đôi sư đồ không hiểu thấu, mà sư phụ nhìn như rất sủng ái đệ tử, Từ Ngôn cũng không nhận ra hai người, chỉ là có chút buồn nôn đối với hai còn hàng không mời mà đến này.
- Cung Bá Đình. Lúc này chưởng quỹ nói nhỏ một tiếng, trong ánh mắt hiện ra một cỗ sợ hãi, không tự chủ được đến gần thêm mấy bước bên người phân hồn Phòng Văn ngưng tụ, giống như vị chưởng quỹ Nguyên Anh trung kỳ vô này cùng kiêng ky về đôi sư đồ.
Nghe nói ba chữ Cung Bá Đình, Từ Ngôn cũng đã biết người đến người nào.
Nam tử tóc tím Nguyên Anh đỉnh phong, hẳn là tông chủ Trảm Tình môn, Cung Bá Đình ba chữ này đại biểu, là một hung đồ chân chính giết sạch cả nhà hơn ba trăm miệng ăn.
Không nghĩ tới loại người lãnh huyết này thế mà còn có đồ đệ, hơn nữa nhìn bộ dáng của Cung Bá Đình, quả thất rất yêu thích đồ đệ của hắn.
- Nguyên lai là Cung tông chủ, không biết tông chủ Trảm Tình môn đại giá quang lâm, là muốn mua linh thảo gì, vừa hay phân thân trưởng lão nhà ta ở đây, Cung tông chủ có thể nói thẳng.
Chưởng quỹ đứng ở bên cạnh Phòng Văn, khôi phục trấn định, cười ha hả mở lời.
- Phòng trưởng lão hữu lễ, đệ tử này của ta đã nhìn trúng khối gõ, vậy liền mua.
Cung Bá Đình cũng không dám lãnh đạm đối với phân hồn của Phòng Văn, nhưng ngữ khí tùy tiện, căn bản không có để Từ Ngôn vào mắt, hắn càng không để ý chưởng quỹ.
Có thêm một người cạnh tranh, Từ Ngôn ở trong lòng thâm mắng, chưởng quỹ và Phòng Văn thì vui vẻ.
Người ta là người bán, ước gì người mua càng nhiều càng tốt, như thế mới có thể có đạt được lợi ích lớn nhất.
Ngươi không mua, được, người khác còn chờ mua đây.
Chưởng quỹ vội vàng nói rõ giá tiền, vừa nghe đến một trăm hạt cực phẩm linh đan, Cung Bá Đình cuông ngạo cũng có chút nhíu nhíu mày, nghe nói trăm cân vật liệu luyện khí cực phẩm cũng có thể, mới khôi phục thần sắc.
Cung Bá Đình cùng chưởng quỹ đang nói chuyện, tên đầu trọc gọi Diệu Vũ lại không tâm tư nghe giá tiền, hắn là môn nhân được sủng ái nhất Trảm Tình môn, cũng là chân truyền đệ tử duy nhất của Cung Bá Đình.
Đừng nhìn Cung Bá Đình người này tu luyện Vô Tình Đạo, tâm ngoan thủ lạt ngay cả người nhà của mình đều giết, duy chỉ có cực kỳ coi trọng đối với đệ tử Cung Diệu Vũ là hắn, đều đến một loại trình độ yêu chiều có thể xưng quái dị.
Mua sắm bản nguyên linh vật luyện chế pháp bảo cho một môn đồ Kim Đan, đừng nói Từ Ngôn chưa nghe nói qua, ngay cả chưởng quỹ Bách Thảo các cùng hóa thần trưởng lão Thiên Kiếm tông Phòng Văn đều chưa từng nghe thấy.
- Nhìn cái gì! Ngươi dọa ta có biết không, lại nhìn ta móc hai tròng mắt của ngươi ra.
Thanh niên đầu trọc Cung Diệu Vũ tránh sau lưng Cung Bá Đình, nhảy chân điểm chỉ vào Từ Ngôn mắng to, lấy tu vi Kim Đan chửi rủa Nguyên Anh, có thể thấy người này có bao nhiêu ngang ngược, nếu đổi một Nguyên Anh bình thường, hắn cũng dám tiến lên đánh chửi.
Từ Ngôn cười ha hả nhìn đối phương, giống như nghe được say sưa ngon lành, đột nhiên làm cái mặt quỷ, dọa đối phương giật nảy mình, đều muốn chảy ra nước mắt.
- Diệu Vũ, đừng vô lễ, người ta là cao thủ Nguyên Anh, cùng cấp với ta.
Nghe xong chưởng quỹ báo giá, Cung Bá Đình bảo thanh niên đầu trọc ngừng chửi rủa, nhìn về phía khối Ly Kim San Hô trong sân, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nói:
- Lại là kỳ vật như Ly Kim San Hô, không biết vị đạo hữu này chuẩn bị lấy bao nhiêu cần Ly Kim San Hô trao đổi Vạn Dương Mộc.
- Tám mươi cân! Cộng thêm hai mươi vạn linh thạch thượng phẩm.
Chưởng quỹ đều không cần trưởng lão nhà mình ám chỉ, vội vàng báo ra giá cả Từ Ngôn cho ra, đây là có ý bốc lên cạnh tranh cho hai người mua.
- Tám mươi cân Ly Kim San Hô, quả nhiên đại thủ bút.
Cung Bá Đình có chút kinh ngạc nhìn Từ Ngôn, hơi trầm ngâm một phen, lấy ra một khối tinh thạch màu tím.
Khoảnh khắc khi tinh thạch bị lấy ra, trong phòng xuất hiện tiếng lôi minh, trong tỉnh thạch kia càng có từng đạo thiểm điện tràn ra, nhìn vô cùng kỳ dị.
- Lôi Tinh, ngược lại hiếm thấy, phẩm hất không tệ.
Phòng Văn nhìn thấy Lôi Tinh cũng hơi kinh ngạc, ánh mắt nhìn vê phía Cung Bá Đình lắc lư một cái, nói:
- Ba năm trước đây chuyến đi đến Lôi Vân sơn, ngươi Cung Bá Đình là tu sĩ duy nhất sống sót, nghe nói lúc trước có ba mươi bảy vị Nguyên Anh tiến về, kết quả ba mươi sáu người mất mạng trong đó, nhất đẳng hiểm địa, Nguyên Anh đi vào chắc chết, ngươi không những không chết ngược lại có thể đạt được Lôi Tinh, ngược lại là có chút thủ đoạn.
Phòng Văn nói một lần kiến thức của ba năm trước đây, sau khi nghe nói, Từ Ngôn nhìn ra Phòng Văn nói bóng gió.
Vị Hóa Thần trưởng lão của Thiên Kiếm tông này cũng không phải tán dương đối phương, mà điểm ra Cung Bá Đình lấy mạng của ba mươi sáu vị đồng bạn, để thu hoạch một khối Lôi Tinh, thủ đoạn quá tàn nhẫn.
- Vận khí tốt mà thôi, tại hạ lúc ấy cũng suýt nữa bỏ mình, cầu phú quý trong nguy hiểm - câu nói này, xem ra nửa điểm không giả.
Cung Bá Đình làm như không nghe ra ý lạnh trong giọng nói của Phòng Văn, mà là đưa Lôi Tinh cho chưởng quỹ, nói:
- Khối Lôi Tinh này có trên dưới chín mươi cân, một cân thượng phẩm Lôi Tinh, đủ để bù đắp được một cân Ly Kim San Hô, ta cũng nhiều thêm hai mươi vạn linh thạch thượng phẩm, khối Vạn Dương Mộc này, thuộc về chúng ta.