Chương 1406: Ma Hồn nguy cơ (thượng)
Chương 1406: Ma Hồn nguy cơ (thượng)Chương 1406: Ma Hồn nguy cơ (thượng)
- Ấn đường biến thành màu đen, vận rủi hiện ra, nguy cơ của Thôn Hải Kình vừa qua đi, ngươi vốn nên nhân họa đắc phúc, kém nhất cũng nên tan hết vận rủi, tại sao lại lâm vào bên trong vận rủi, số phận của ngươi quả thật rất quỷ dị
Mang lấy Từ Ngôn rời đi lôi đài chính là Đạo Tử Quân Vô Nhạc, lúc này Quân Vô Nhạc nhíu chặt hai mi, mang Từ Ngôn về sau bên cạnh khán đài của Đạo Phủ.
Đằng sau khán đài có nhà gỗ giản dị, trong nhà gỗ, Đạo Tử đè Từ Ngôn xuống đất, để cho ngồi xếp bằng.
- Khí tức hung ma trong nháy mắt, bên trong Quỷ Vụ của Nữ Nhi đảo quả nhiên cất giấu Ma Hồn, Từ Ngôn, số phận của ngươi đến tột cùng là thế nào, Lãnh Thiên Quyên tuyệt không phải đối thủ của ngươi, nhưng Ma Hồn này lại cực kì khó chơi.
Trong lúc nói nhỏ, ánh mắt Quân Vô Nhạc ngưng tụ, thôi động linh lực cảm giác hiện trạng của đối phương, chờ hắn cảm giác được Tử Phủ cùng nguyên anh mơ hồ của Từ Ngôn đang chấn động, Đạo Tử sợ hãi cả kinh.
- Ma Hồn không có ở Tử Phủ?
Đạo Tử thu hồi linh thức, đưa tay thôi động pháp quyết, bốn phía nhà gỗ xuất hiện trận pháp, đóng kín lại không gian trong phòng.
- Từ Ngôn ngươi có nghe được ta nói chuyện!
Quân Vô Nhạc trầm giọng quát khẽ, ánh mắt hiện ra vô cùng ngưng trọng.
- Nghe được ta lại không điếc.
Khóe miệng Từ Ngôn giật giật, hiện ra một nụ cười khó coi, âm thanh vô cùng nhẹ nhàng.
- Ma Hồn ở nơi nào, ta giúp ngươi phong ấn nó.
Đạo Tử gấp gáp quát to.
- Uổng phí sức lực, ngươi không phong được nó. Giọng nói của Từ Ngôn càng thêm rất nhỏ, toàn bộ thần hồn của hắn đều bị điều động dùng để hiệp trợ Long Hồn chém giết Ma Hồn, chớ nhìn hắn bề ngoài bình thường không ngại, thế nhưng bên trong thế giới mắt trái lại có thể nói là hung hiểm vạn phần.
- Ngươi thế nào biết ta không phong được nó, bằng vào toàn lực ta tất nhiên có thể giúp ngươi một hai.
Âm thanh Đạo Tử phát ra kiên quyết mà nặng nề, hai tay càng huy động giữa hư không, trong nhà gỗ xuất hiện từng điểm tinh quang.
Những ánh sao này không phải hỏa diễm lôi điện, mà là sáng ngời chân chính, thật giống như tinh mang từ bầu trời đêm phản chiếu mà đến, lộ ra nhu hòa, lại tràn đầy khí tức kỳ dị.
Bỗng nhiên nâng lên hai mắt, Từ Ngôn đưa mắt nhìn Đạo Tử cùng vô số ánh sao xung quanh, quát khẽ.
- Mắt trái!
ÔngIII
Theo Từ Ngôn gầm nhẹ, Tử Phủ của hắn phát ra hải khiếu vù vù, tam anh xuất khiếu treo ở thiên linh, sau đó hóa thành ba đạo kiếm mang, không có vào mắt trái, ngay cả tam anh hóa kiếm loại sát chiêu bỏ mạng này đều bị vận dụng.
Nguyên anh một khi hóa kiếm, nói rõ đã đến mức tử chiến, bởi vì nguyên anh một khi vỡ vụn, bản thể cũng chấp nhận ngã xuống.
Thế giới trong đáy mắt, Long Hồn Tiểu Hắc vô cùng suy yếu, nhưng chém giết đến không thối lui chút nào, đang cùng Ma Hồn cắn xé ở một chỗ, đáng tiếc Long Hồn quá mức mơ hồ, mà Ma Hồn lại vô cùng cường đại, kể từ đó, Tiểu Hắc thất bại cũng đã thành tất nhiên.
Ở một bên Hắc Long, có một đạo khí tức mờ tối đang cuộn trào, cỗ khí tức này khi thì hình thành lợi trảo, khi thì biến thành răng nanh, gào thét chém giết cùng Ma Hồn, cỗ khí tức này chính là lực lượng thần hồn của Từ Ngôn, đang cùng một chỗ với Hắc Long ngăn cản cường địch. Ba đạo nguyên anh biến hóa ánh kiếm chớp mắt đã tới, đều đánh vào trên người Ma Hồn, mây mù Ma Hồn bị một kích đánh rách tả tơi, hóa thành khói bụi đầy trời, lại ở phía xa ngưng tụ thành một đoàn, trong đó có một đôi mắt đỏ thắm hiện ra.
Nguyên anh hóa kiếm, nguyên thần Từ Ngôn hội tụ thành thân thể thanh niên, dưới chân là đầu Hắc Long mơ hồ, ba thanh trường kiếm lơ lửng trước người, lặng lẽ nhìn về phía Ma Hồn.
- Bản thể thành giới, bản vương may mắn, ha ha ha hall!
Trong mây mù, hai mắt của Ma Hồn hiện ra màu máu thâm trầm, giống như trong cặp mắt kia tôn tại Huyết Hải ngập trời, nó trâm thấp cuồng tiếu tràn đầy kinh hỉ, sau đó gào thét nhào ra ngoài.
Ma Hồn quá mạnh, Từ Ngôn đành phải điều động ra nguyên anh tham chiến, trong thế giới đáy mắt của mình, pháp bảo cùng pháp thuật đã mất đi tác dụng, chỉ có thể nương tựa tu vi bản thân chống lại đối phương.
- Tiểu Hắc, tử chiến!!
Đạp mạnh đầu rồng, nguyên thần Từ Ngôn thôi động ba đạo nguyên anh chi kiếm xông ra, Hắc Long gào thét mặc dù suy yếu, nhưng vẫn hung lệ như cũ.
Hắc Long không sợ tử chiến, Từ Ngôn càng không có đường thối lui, thế giới trong đáy mắt tương liên cùng Tử Phủ, nếu bị Ma Hồn đánh bại, hắn chỉ có thể trở thành khôi lỗi của Ma Hồn.
Thiên Anh lôi thuận lợi, đến đây kết thúc, Từ Ngôn nghênh đón nguy cơ hung hiểm, Lãnh Thiền Quyên đã chết, nhưng Ma Hồn xuất hiện, vượt ra khỏi dự liệu của tất cả mọi người, lại không người biết Từ Ngôn nhìn như đang khôi phục trong nhà gỗ ngồi đang trải qua lấy nguy cơ sinh tử trí mạng.
- Biến đi, nơi này là của bản vương.
Từ Ngôn đang khống chế Hắc Long cùng nguyên anh kiếm, nghe được Ma Hồn âm lãnh nói nhỏ, sau đó hắn cảm nhận được khí tức lãnh liệt từ bốn phương tám hướng truyền đến, có tuyết lớn lộn xôn rơi xuống.
Tuyết hoa to như bàn tay không phải màu trắng, mà là đen, mỗi khi có một mảnh Tuyết Hoa rơi trên người Từ Ngôn, đều sẽ phát ra tiếng vang xuy xuy kỳ quái, bộ bản thể do nguyên thần hội tụ này của hắn bị dần dần hòa tan trong hắc tuyết.
Không chỉ có nguyên thần củ Từ Ngôn đang hòa tan, ngay cả Long Hồn Tiểu Hắc đều đang hòa tan, hắc tuyết xung quanh vô biên vô hạn, giống như mỗi trong một phiến hắc tuyết đều cất giấu một Ma Hồn cường đại.
- Quả nhiên là ma vương...
Nghe nói đối phương tự xưng bản vương, Từ Ngôn lòng như tro nguội, hắn coi như tu vi mạnh hơn, nếu như gặp phải một đầu ma vương, vẫn không có đường sống.
Cường giả Ma tộc cảnh giới tương đương với tu sĩ Độ Kiếp cùng Yêu tộc Hóa Vũ, được xưng là Ma Vương cảnh, một khi Ma Vương xuất hiện, tận thế cũng tùy theo tiến đến.
Cứ việc chỉ là Ma Hồn, nhưng Ma Hồn có tu vi Ma Vương cảnh đối với tu sĩ Nguyên Anh mà nói, giống như thiên địch, ngay cả Nguyên Anh của Hóa Thần đều không thể ngăn cản.
Ngay thời khắc tuyệt vọng, Từ Ngôn chưa từng sợ hãi, cũng không có cúi đầu, mà bắn ra khí tức hung sát vô tận, trong tiếng gầm nhẹ tràn đầy ác niệm của hắn, thế giới nơi đáy mắt thổi lên ác niệm chỉ phong.
Am thanh vu vù từ xa mà đến gần, Thiên Cơ Phủ bị mở ra, bình sứ xuất hiện ở trước người Từ Ngôn, cành khô càng ngày càng xanh biếc hơi rung nhẹ, lá xanh trên đó theo gió nhẹ nhàng đung đưa.
Tiếng cười như chuông bạc vang lên bên tai Từ Ngôn, hắn biết đó là âm thanh của tiểu mộc đầu, gỗ nữ hài không biết nói chuyện luôn yêu thích cười, cười đi thủ hộ ca ca của nàng.
- Ma vương!!!
Nguyên thần Từ Ngôn trở nên nóng nảy bắt đầu chuyển động, hai mắt huyễn hóa thành đen nhánh, Hắc Long dưới chân phát ra tiếng long ngâm dữ tợn, bên trong thế giới đáy mắt nổ lên long uy vô tận.
Tử chiến, hết sức căng thẳng. Thế giới đáy mắt im ắng có gió nổi lên, ngoại giới lại truyền ra một câu nói nhỏ.
- Thiên địa làm cơ sở, tứ phương làm trận, bể khổ trầm luân, hư vô vĩnh tịch, Phong Ma.
Một câu Phong Ma, bên trong thế giới mắt trái xuất hiện điểm điểm tỉnh mang, ngoại giới, ánh sao trong nhà gỗ rối rít xông vào mắt trái của Từ Ngôn, khí tức của Đạo Tử cũng theo đó càng ngày càng yếu, sắc mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy.
- Phong Ma chúI!!
Ma Hồn đang đắc ý, khi nhìn thấy nguyên thần Từ Ngôn bắn ra vô tận lực lượng ác niệm, quả thật giật mình không ít, nhưng cũng chỉ giật mình, khi hắn nhìn thấy bình sứ cùng cành khô, trong kinh ngạc mang theo càng nhiều kinh hỉ, song khi hắn bị vô số ánh sao bao vây, nghe được câu Phong Ma kia, hắn chỉ còn lại có oán hận.
- Ngươi thế mà không chết!
Ma Hồn bị tỉnh mang bao phủ biến thành một đoàn ánh sao kỳ dị, không ngừng lắc lư giãy giụa, Từ Ngôn chỉ có thể nghe được tiếng chửi mắng vô cùng oán hận của Ma Hồn, lại nghe không được danh tự của người kia đến tột cùng là cái gì.
Ai không chết?
Ma Hồn Ma vương cảnh thế mà cũng sợ người khác?
Hít một hơi thật sâu, Từ Ngôn quên đi mình là trạng thái nguyên thần, nhả không ra nửa điểm không khí, chỉ có một tia lực lượng ác niệm đang không ngừng phun trào chìm nổi.
Rống.
Hắc Long dưới chân phát ra tiếng rống, Từ Ngôn nghe qua rất nhiều lần loại âm thanh này, duy chỉ có lần này, hắn nghe được là ly biệt.
Giống như Tiểu Hắc đang với cáo biệt hắn.
- Tiểu Hắc!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của nguyên thần Từ Ngôn, Hắc Long hóa thành một đạo hắc quang vọt vào bên trong tinh mang, sau đó tỉnh mang thu liễm thành một đoàn nhỏ hơn, bị một khỏa hắc châu bao vây lại. Hắc Long lần nữa hóa châu, phong kín Ma Hồn.