Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1407 - Chương 1407: Ma Hồn Nguy Cơ (Trung).

Chương 1407: Ma Hồn nguy cơ (trung). Chương 1407: Ma Hồn nguy cơ (trung).Chương 1407: Ma Hồn nguy cơ (trung).

Hắc Long từng hóa châu tại Tình Châu giới, thời điểm đó Hắc Long cơ hồ cùng Hà Mẫu đồng quy vu tận, bây giờ tại Chân Võ giới, Hắc Long lần nữa hóa châu, biểu thị Tiểu Hắc đã yên lặng, đem bản thân hóa thành lực lượng phong ấn sau cùng, bên ngoài Phong Ma Chú lần nữa hình thành một tâng phong ấn cường đại.

Hắc Long hóa châu, chỉ vì phong bế cường địch xâm nhập vào đáy mắt của chủ nhân.

Bên cạnh sau khán đài của Đạo Phủ, trong nhà gỗ không người, Từ Ngôn vô thanh vô tức ngồi xếp bằng, đối diện hắn, Đạo Tử lảo đảo lui về phía sau mấy bước, vịn cái bàn khó khăn lắm mới đứng vững.

Mặt Quân Vô Nhạc không có chút máu, không chỉ có khí tức yếu ớt, thậm chí ngay cả sinh cơ đều trở nên mờ đi rất nhiều, lấy ra mấy hạt đan dược nhìn cũng không nhìn ném vào trong miệng.

Vận dụng tuyệt học của Đạo Phủ, Đạo Tử vốn là dư độc chưa hết tổn thương thêm tổn thương, nhưng kỳ quái là, Quân Vô Nhạc giống như chưa hề quan tâm sinh tử của mình, ngược lại nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn.

Trong đáy mắt Quân Vô Nhạc, có một tia nghi hoặc tồn tại, hắn giống như đang thôi diễn cái gì, lại hình như đang nhớ lại cái gì, ánh mắt mang theo một loại do dự.

- Phong Ma Chú, lực lượng phong ấn thật đáng sợ, Vô Nhạc huynh, ngươi nhận ra Ma Hồn kia, phải không.

Chậm rãi mở hai mắt ra, trong ánh mắt Từ Ngôn cũng có chút không hiểu ở bên trong, Quân Vô Nhạc thi triển Phong Ma Chú thế mà có thể vây chết Ma Hồn ma vương cảnh, có thể thấy được Phong Ma Chú này có bao nhiêu đáng sợ, có thể thấy được Đạo Tử nhất định tồn tại bí ẩn không muốn người biết.

Tu sĩ Nguyên Anh, rất khó thi triển ra kỳ công như thế này.

- Phong Ma Chú chính là tuyệt học của Đạo Phủ ta, chiêu số sở trường của Nhị sư huynh, ta chỉ học được chút da lông mà thôi, đừng bị giả tượng mê hoặc, Ma Hồn trong người ngươi, Phong Ma Chú khốn không được quá lâu.

Đạo Tử cười khổ một tiếng, âm thanh hư nhược nói:

- Đạo gia cùng Ma tộc là địch nhân thiên nhiên, Đạo gia không dung ma, đây là lý lẽ đại đạo, gặp ma, tất tru.

Hắc Long đã hóa châu cũng muốn cầm tù Ma Hồn, Từ Ngôn biết Quân Vô Nhạc nói không giả, nếu như Đạo Tử có thể tuỳ tiện giam cầm Ma Hồn, Tiểu Hắc sẽ không không để ý sinh tử đi phong kín Ma Hồn.

Phải biết một khi Ma Hồn thoát khốn, Tiểu Hắc sẽ đứng mũi chịu sào, có lẽ sẽ bị Ma Hồn thôn phệ diệt sát, cho nên Phong Ma Chú kia chỉ có thể phong ấn Ma Hồn nhất thời, không cách nào phong bế Ma Hồn vĩnh thế.

- Đến cùng cái gì mới là ma, người nhập ma, hay là tâm tình nhập ma, hay là một loại dị tộc đơn thuần được xưng là ma?

Từ Ngôn hỏi ra ba vấn đề liên tiếp, Đạo Tử nghe được hơi kinh ngạc.

- Chúng ta bình thường nói tới ma, tự nhiên là Ma tộc, bọn hắn tà ác hơn Yêu tộc, cường đại hơn nhân tộc, là một loại dị tộc khát máu lại hiếu chiến.

Quân Vô Nhạc trầm ngâm một lúc sau, nhẹ nói:

- Ma tộc cường đại lại đáng sợ, nhưng cũng không phải không cách nào chiến thắng, ma chân chính đáng sợ, không phải Ma tộc, mà là tâm ma, bởi vì ma tùy tâm mà sinh.

Một câu ma tùy tâm sinh, hai người nhìn nhau cười khổ, bởi vì bọn hắn đều hiểu được tâm ma đáng sợ.

- Gần đây vận may không tốt lắm, Vô Nhạc huynh có từng nghe qua vận rủi chỉ thể, chỉ sợ ta chính là vận rủi chỉ thể kia, vừa giết vào Top 100 Thiên Anh bảng mà thôi, đã có thể gặp được Ma Vương chi hồn, nếu là đi tranh đứng đầu bảng, chẳng phải dễ dàng gặp được địch nhân càng thêm đáng sợ.

Câu chuyện tâm ma, Từ Ngôn quả thật rất kiêng kị, nhưng Ma Hồn phong kín dưới đáy mắt, càng để đầu hắn đau, lần vận rủi này đến quá mức đột nhiên, để hắn trở tay không kịp. -

- Bàn về vận rủi, không ai có thể nhìn thấu, người Đạo gia không quan tâm vận rủi, chỉ để ý an tâm hay không.

Đạo Tử cười ha ha, nói:

- Không bằng không tranh, tranh tới, cũng bất quá là thanh danh nhất thời mà thôi, lấy tâm cảnh của ngươi, không nên quá mức coi trọng với danh hiệu thứ nhất kia mới đúng.

- Ta cũng không muốn tranh, đáng tiếc không có cách nào.

Từ Ngôn lắc đầu thở dài, nếu như không đi tranh đến hạng nhất, vận mệnh của những bạn cũ kia sẽ bị người khác chưởng khống.

Bao Tiểu Lâu vốn nhìn hắn không thuận mắt, nếu Từ Ngôn lấy thân phận chân chính đi tìm Bao Tiểu Lâu mua bán khí nô, không sợ đối phương làm khó dễ, sợ đối phương căn bản không bán, đến lúc đó cục diện chỉ sợ càng thêm phiền phức, còn không bằng phí chút khí lực giãy đến kiếm hạng thứ nhất.

- Thiên địa này, cũng là giang hồ, khắp nơi đều có thân bất do kỷ, khi nào siêu thoát, khi nào tự tại đây...

Đạo Tử trầm giọng thở dài, giống như đang đau khổ tự hỏi.

- Thi triển Phong Ma Chú, hao phí không ít khí lực của Vô Nhạc huynh, ngươi ngay cả sinh cơ đều vận dụng giúp ta phong kín Ma Hồn, chẳng lẽ mệnh Đạo Tử ngươi, không đáng tiền.

Từ Ngôn rốt cục hỏi ra bối rối nghi hoặc thật lâu trong lòng, năm đó một mình Đạo Tử ngăn lại Lưỡng Nghi chỉ độc, thật giống như không quan tâm sinh tử bản thân, loại không sợ chết này không quan hệ đến lá gan lớn nhỏ, thật giống như Đạo Tử đang coi thường sinh mệnh của mình.

- Mệnh của ta, vốn cũng không đáng tiền, mà mệnh càng nát thì càng không dễ dàng chết, yên tâm đi, ta không dễ dàng chết như vậy.

Đạo Tử đau khổ hóa thành bất đắc dĩ, nhìn vê phía Từ Ngôn, nói: - Nói chuyện của ngươi đi, phiền phức lớn rôi, ta cũng không có cách nào cam đoan Phong Ma Chú có thể phong bế Ma Hồn bao lâu, một khi nó thoát khốn, chính là tử kỳ của ngươi.

- Đến tột cùng Ma tộc đáng sợ, hay là ác nhân đáng sợ...

Khóe miệng Từ Ngôn giật giật, có chút muốn nói lại thôi, trầm ngâm thật lâu, nói:

- Vô Nhạc huynh, ngươi có biết như thế nào là bản thể thành giới.

Ma Hồn ở trong mắt trái trước đó kinh hô câu bản thể thành giới, Từ Ngôn cũng không hiểu rõ là có ý gì, nhưng hắn biết Ma Hồn hẳn là nói thế giới trong đáy mắt của hắn.

Hắc Long nghỉ lại ở mắt trái, là một vùng không gian kỳ lạ, cùng loại với Tử Phủ, Từ Ngôn không biết mắt trái của mình đến tột cùng là thứ gì biến thành, hắn từ đầu đến cuối cho rằng do Hắc Long hồn tồn tại, mới để mắt trái của mình xuất hiện không gian có thể chứa đựng Long Hồn.

Từ đầu đến cuối cho rằng rằng Long Hồn chống ra không gian, nhưng trong miệng Ma Hồn lại biến thành bản thể thành giới, bản thể hai chữ này, chỉ tất nhiên là Từ Ngôn.

Nếu như ngay cả bản thể đều có thể thành giới, như vậy bộ nhục thân này của Từ Ngôn, chẳng phải không tính vật sống, mà là tử vật?

Trong đầu nổi lên bốn chữ Vô Cực Nhân Ma, tâm thần Từ Ngôn lần nữa xao động, lúc này mới hỏi như thế nào là bản thể thành giới.

- Tử Phủ tức là giới, đến nguyên anh, chứa lấy pháp bảo, tù lấy linh thú, nhốt thất tình.

Ngoài dự liệu, Đạo Tử không có cảm thấy ngoài ý muốn, mà trên mặt nở nụ cười chậm rãi giảng thuật.

- Trong đầu cũng là giới, tồn lấy tưởng niệm, giữ hồi ức, trải nghiệm hôm nay, chờ đợi ngày mai.

- Lòng người cũng là giới, có thiện có ác, có mạnh có yếu, có khi mê mang, có khi nhu nhược.

- Đảm lượng là giới, tay chân là giới, tai mắt là giới, ngay cả chúng ta một lần hô hấp đều là một giới, bởi vì bên trong khí tức kia có lưu phiên muộn một khắc trước, và thoải mái một khắc sau.

Anh mắt Đạo Tử nhìn về phía đỉnh liều, mái vòm đen như mực có một con nhện nho nhỏ đang dệt lưới, một tia một tia tơ nhện, quay xung quanh làm ra một bộ mê cung.

- Không cần quan tâm quá khứ, không cần để ý đúng sai, càng không quan tâm thiện ác, bởi vì thế gian vốn định không có tuyệt đối, hài lòng mà đi, mới là tự tại.

Trong cõi u minh, trước mắt Đạo Tử giống như xuất hiện một thân ảnh cao to, thân ảnh kia đang đột nhiên cười, vỗ đầu của hắn, giảng thuật như thế nào tự tại, như thế nào tiêu dao.

Đạo Tử hồi ức, Từ Ngôn không nhìn thấy, nhưng hắn có thể nhìn ra Đạo Tử đang cảm khái, mà câu chuyện đoạn giới kia làm cho Từ Ngôn cũng đắm chìm trong đó, thật lâu chưa từng mở miệng.

Từ Ngôn không biết thế giới mắt trái của mình đến tột cùng biểu thị cho cái gì, nhưng suy nghĩ bản thân là Vô Cực Nhân Ma ngược lại phai nhạt đi rất nhiều, có lẽ trước đó hắn e ngại suy đoán mình chỉ là khôi lỗi sẽ trở thành sự thật, nhưng bây giờ, hắn không còn sợ.

Cũng không phải Từ Ngôn cảm ngộ được chí lý Đạo gia khó hiểu kia, mà là hắn cảm thấy Đạo Tử cười khúc khích hình như còn giống Vô Cực Nhân Ma hơn cả mình...
Bình Luận (0)
Comment