Chương 1437: Vọng tưởng thần phục
Chương 1437: Vọng tưởng thần phụcChương 1437: Vọng tưởng thần phục
Âm ầm...
Bên trong màn mưa truyền đến tiếng lôi minh cuồn cuộn, tiếng sấm đè nén giống như hung thú gầm thét, vang lên bên tai Bao Tiểu Lâu.
Rống...
Địch nhân trước mắt biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó, là một đầu Thiên Tình Hổ có hai con mắt kép quỷ dị, là đồng tộc huyết mạch Yêu tộc của Bao Tiểu Lâu.
Trong hồi ức xuất hiện hình tượng trăm năm trước, mãnh hổ thoi thóp, hai con mắt kép mang theo vô tận phẫn nộ cùng cừu hận.
- Nhận ta làm chủ, ngươi theo ta đi về Nhân tộc, rời khỏi Yêu tộc cấp thấp.
Bao Tiểu Lâu lấy tu vi Nguyên Anh đỉnh phong ngạo nghễ đứng ở trước mặt Yêu Vương, đang hết sức áp chế e ngại cùng mừng rỡ trong lòng.
Hắn e ngại Yêu Vương đáng sợ, mừng rỡ vì vinh quang khi săn giết được Yêu Vương.
Mắt nhìn hai thân ảnh hai bên mãnh hổ, tâm thần Bao Tiểu Lâu lúc này mới an ổn thêm mấy phần.
Đây là Hóa Thần cường giả của tông môn, hai vị Hóa Thần xuất thủ, mới chính thức săn giết đầu yêu vương Thiên Tình Hổ này, nếu như chỉ bằng Bao Tiểu Lâu hắn, há có thể là đối thủ của yêu vương.
Rống...
Trả lời Bao Tiểu Lâu, là một tiếng rống to đầy phẫn nộ, theo tiếng rống, Thiên Tình Hổ hư nhược mở cái miệng rộng cắn tới.
Răng rắc răng rắc tiếng răng lớn khép lại vang lên trong sơn cốc, miệng hổ cách Bao Tiểu Lâu còn có ba thước, cũng không còn cách nào tiếp cận, phong ấn cường đại sớm đã khóa cứng đầu Yêu vương này.
- Ngươi phải nhận ta làm chủ... Nhất định sẽ! Hung hăng cầm cự nhận lên, ánh mắt Bao Tiểu Lâu trở nên hung mãnh, ánh mắt của hắn biến ảo ra mắt kép giống như Thiên Tình Hổ, hai cái răng nanh xuất hiện, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét.
- Bởi vì ta có huyết mạch của Thiên Tình Hổ, cho nên ngươi phải nhận ta làm chủ.
Trong sơn cốc trống trải vang lên tiếng gầm thét của Bao Tiểu Lâu, bất quá trả lời hắn, lại là một câu chửi rủa truyền đến từ bên trong miệng hổ.
- Tạp chủng tự cho là đúng, Hổ tộc chỉ có một vị vương giả, rất đáng tiếc, tuyệt đối không phải là ngươi...
- Ngươi dám mắng ta! Ngươi không có tư cách mắng ta! Ngươi con súc sinh này!!!
Ba...
Ba...
Trong sơn cốc truyền đến tiếng phẫn nộ đập nện, hổ khiếu không ngừng.
Chớp mắt tự hỏi, để Bao Tiểu Lâu nhớ tới Thiên Tình Hổ, thế là hắn bắt đầu ảo não, một đầu Yêu tộc mà thôi, thế mà không cách nào thuần phục.
Sơn cốc biến mất, trong hồi ức xuất hiện rừng trúc ở chỗ sâu trong tông môn, mảnh rừng trúc này có linh khí vô cùng nồng đậm, không phải thiên kiêu không thể đi vào.
Rừng trúc là của Bao Tiểu Lâu, bởi vì trong tông môn không có bất kỳ Nguyên Anh nào có thể so sánh thiên phú với hắn.
Trong rừng trúc xuất hiện vết máu, bùn đất bị nhuộm thành đỏ thâm, mãnh hổ bị nhốt dưới tàng cây, ánh mắt từ đầu đến cuối tràn đầy kiệt ngạo.
- Một năm, sự kiên nhẫn của ta đã hao hết, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, thần phục, hoặc là chết!
Bao Tiểu Lâu không còn ôm có hy vọng, bởi vì hắn biết, coi như bị mãnh mẽ đánh chết, Thiên Tình Hổ cũng sẽ không khuất phục, càng sẽ không nhận hắn làm chủ.
Đó là sự kiêu ngạo của yêu vương, không phải không cách nào thần phục, mà là không thể thần phục dưới chân kẻ yếu hơn mình. Ở trong mắt Thiên Tình Hổ, Bao Tiểu Lâu quất roi nó một năm lâu, càng ngày càng nhỏ bé, nhỏ bé làm cho người khác bật cười.
- Thứ hèn yếu, ngươi không phải Hổ Vương, ngươi chỉ là một tạp chủng không dám đột phá cảnh giới mà thôi, ha ha ha ha.
Bên trong tiếng cười điên cuồng của mãnh hổ, trong mắt Bao Tiểu Lâu dày đặc tơ máu, một thanh trường đao bị hắn nắm lên, nổi điên trảm mạnh lên người Thiên Tình Hổ.
- Ngươi phải thần phục! Chỉ cần chết đi, ngươi sẽ sẽ thần phục! Ta muốn luyện hóa ngươi thành vũ khí, luyện hóa thành khôi giáp, chỉ dùng cho một mình ta!
Gào thét ròng rã nửa ngày, âm thanh của Bao Tiểu Lâu trở nên khàn khàn, khắp nơi trên đất trong rừng trúc đều là vết máu, lá trúc đỏ thắm, vốn là một chỗ nâng cốc hoan ca, biến thành Tu La tràng đầy máu tanh.
Rốt cục, Yêu Vương bị cầm tù không còn tiếng thở nữa, trước mặt Bao Tiểu Lâu chỉ còn lại da hổ, thịt hổ, cùng xương hổ.
- Ngươi phải thần phục, ngươi nhất định sẽ thần phục, huyết mạch của ta cao quý nhất, ngươi chỉ là yêu loại phổ thông, mà ta, là người có được huyết mạch Yêu tộc!
Nắm hổ cốt, toàn thân Bao Tiểu Lâu bị bắn tung toé đầy vết máu phát ra tiếng cười điên cuồng giống như ác quỷ, ánh lửa ngút trời, bắt đầu luyện chế ra.
Thiên Tình Hổ khi còn sống không chịu thần phục, thế thì luyện hóa nó trở thành pháp bảo linh bảo, theo Bao Tiểu Lâu, như thế cũng coi như một loại thần phục.
Thật ra loại thần phục này, bất quá là Bao Tiểu Lâu vọng tưởng mà thôi.
Ròng rã ba mươi năm, Bao Tiểu Lâu rất ít rời đi rừng trúc, rốt cục, hắn luyện chế Yêu Vương hổ cốt thành kiếm phôi, trình độ ở cực phẩm, chỉ kém linh bảo một bậc.
Nhưng chênh lệch một bậc, để vị thiên kiêu Thiên Kiếm tông này không cách nào luyện chế thành công ra linh bảo.
Đau khổ luyện chế ra ba mươi năm, Bao Tiểu Lâu rốt cục từ bỏ dự định tự mình luyện chế linh bảo, không còn chấp mê, thật ra lấy tạo nghệ của hắn, dùng Yêu Vương hổ cốt luyện chế thành pháp bảo cực phẩm căn bản không cần ba mươi năm, thậm chí một năm đều không cần.
Là phần chấp niệm muốn khống chế Thiên Tình Hổ che đậy con mắt Bao Tiểu Lâu, may mắn ở ba mươi năm sau, hắn hoàn toàn tỉnh ngộ.
Chỉ cần có thể khống chế trường kiếm do hổ cốt luyện chế, hắn tương đương với khống chế Thiên Tình Hổ, về phần trường kiếm do ai luyện chế, lại có thể thế nào?
Vì đạt được linh bảo chân chính, Bao Tiểu Lâu lấy ra toàn bộ tích súc, thu thập rất nhiều vật liệu cực phẩm, lại mời đến Hóa Thần trong tông môn năm đó giúp hắn săn giết Thiên Tình Hổ xuất thủ, tốn thời gian mấy năm, lúc này mới đạt được linh bảo Long Khiếu kiếm.
Linh bảo tồn tại, đừng nói Nguyên Anh, ngay cả Hóa Thần cũng khó mà luyện chế, là mấy vị Hóa Thần cường giả của Thiên Kiếm tông liên thủ hao phí nhiều năm thời gian, lại đưa vào một chút mảnh vỡ linh bảo không trọn vẹn mà tông môn giữ lại, mới miễn cưỡng luyện chế được Long Khiếu kiếm.
Mặc dù như thế, linh bảo này không quá hoàn mỹ, mà có tỳ vết, sử dụng số lần có hạn chế cố định, một khi vận dụng nhiều lần, Long Khiếu kiếm cũng sẽ nát.
Mặc dù có thể đạt tới uy năng của linh bảo, long khiếu kiếm lại có chỗ khác biệt với linh bảo chân chính, chỉ có thể đứng hàng phế phẩm.
Một lần nhớ lại, nhìn như dài dằng dặc, thật ra bất quá chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Lấy kinh nghiệm lịch duyệt của Bao Tiểu Lâu, như thế nào ngẩn người trên chiến trường, nhưng trong nháy mắt hồi ức, để nỗi lòng hắn phát sinh biến hóa, lửa giận áp chế không nổi giống như muốn thiêu hủy tinh thần của hắn.
Chỉ vì câu tạp chủng kia của Thiên Tình Hổ.
- Ta không phải tạp chủng... Ta là yêu nhân hỗn huyết cao quý! Tồn tại cao quý bao trùm phía trên Nhân tộc cùng Yêu tộc.
Bao Tiểu Lâu gầm thét mang theo một cỗ cảm giác cuồng loạn, không biết là đang phản bác hay chứng minh cái gì. - Người không phân chia cao thấp, có thể phân ra cao thấp không phải huyết mạch, là dũng cảm cùng nhu nhược... Mà ngươi, nhất định bị quy nạp là người hèn yếu.
Giọng nói của Từ Ngôn truyền đến, có chút hư vô mờ mịt.
Bao Tiểu Lâu giận dữ, quát:
- Ngươi mới là thứ hèn yếu! Đến chiến, đến chiến thống khoái! Bao Tiểu Lâu ta chưa sợ qua bất kỳ kẻ nào.
- Ngươi sợ qua, ngươi sợ qua yêu vương bị ngươi giết chết, nếu như đơn đả độc đấu, chết cũng không phải là nó, mà là ngươi.
Trong giọng nói của Từ Ngôn tràn đầy khinh thường, xem thường Bao Tiểu Lâu tự cho là đúng.
- Làm sao ngươi biết... Ngươi nói bậy! Ta có lực lượng huyết mạch Yêu tộc, coi như chiến không được Yêu Vương, cũng có thể toàn thân trở ra.
Bao Tiểu Lâu trừng to đôi mắt kép, trong mắt hắn xuất hiện rất nhiều cái bóng của Từ Ngôn, những cái bóng này đều cùng một động tác, một tay đẩy ra, tựa như đang cách không võ tay, lại không có chút uy hiếp.
Bao Tiểu Lâu đắm chìm bên trong ảo giác sợ hãi bừng tỉnh, hắn nhớ tới nơi này là chiến trường, cũng nhớ sợ hãi giấu ở chỗ sâu nhất đáy lòng bị Từ Ngôn kích động ra.
- Ngươi trốn không thoát, lực lượng huyết mạch Hổ tộc của ngươi chỉ là một chút mà thôi, đừng quên đối mặt ngươi là mãnh hổ Yêu Vương chân chính, nếu như không có Hóa Thần, Bao Tiểu Lâu ngươi đã sớm chết, đáng thương hèn nhát!
- Ta mới không phải hèn nhát!!!
Bao Tiểu Lâu gào thét vung lên linh bảo trường kiếm, nhưng không phải bổ về phía địch nhân, mà là chính hắn.