Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1482 - Chương 1482: Sinh Ra Đã Như Thế

Chương 1482: Sinh Ra Đã Như Thế Chương 1482: Sinh Ra Đã Như ThếChương 1482: Sinh Ra Đã Như Thế

Thanh niên đột nhiên xuất hiện, nói nguyên do khôi lỗi hành tẩu, Tiểu Thanh đầu tiên sững sờ, ngay sau đó muốn há miệng rống to.

Tiểu Thanh cũng không có quên nhiệm vụ của mình, người ngoài xuất hiện, nhất định phải báo cho chủ nhân đang bế quan khôi phục.

Tiếng rống bén nhọn vang lên, lại truyền ra hồi âm nặng nề, giống như đang la lên bên trong nước biến, Tiểu Thanh biết mình bị nhốt, vội vàng lấy thân niệm thông báo chủ nhân, thần niệm phóng tới hốc cây Từ Ngôn bế quan, lại bị một cỗ lực lượng linh thức cường đại khác chặn trước.

- Phản ứng không chậm, tiểu nha đầu, có thể nói một câu, ngươi như thế nào lấy cảnh giới yêu linh, thu hoạch được hóa hình thân người đây?

Ánh mắt thanh niên khi thì mờ mịt khi thì cay độc, tán phát ra uy áp Nguyên Anh đỉnh phong, cảnh giới Tiểu Thanh ở Chân Võ giới vẻn vẹn chỉ là yêu linh mà thôi, mặc dù nàng khoảng cách Đại yêu không xa, cấp bậc cùng loại với tu sĩ Kim Đan.

Trước mặt Nguyên Anh đỉnh phong, vô luận yêu linh hay là Kim Đan, ngay cả tư cách ngẩng đầu cũng không có.

- Nói đi, nếu như nói lời thật, chẳng những tha cho ngươi khỏi chết, còn đưa ngươi một trận thiên đại tạo hóa, ta bảo đảm ngươi tiến giai Đại Yêu cảnh, thậm chí yêu vương cũng không khó.

Thanh niên từ đầu đến cuối mang theo nụ cười ấm áp, giọng nói càng hòa ái dễ gần, chỉ là tiểu Thanh cảm giác cũng không quá tốt, giống như Thái Sơn áp đỉnh, uy áp của cường giả để thần hồn nàng chấn động mạnh, chỉ cần đối phương nguyện ý, thậm chí có thể tuỳ tiện xé rách thần hồn của nàng.

Chênh lệch một đại cảnh giới, đáng sợ như thế.

- Ta... Ta sinh ra đã như thết

Tiểu Thanh bướng bỉnh mà quật cường, bởi vì nàng là một con cua, thế giới của nàng đơn giản chỉ có ăn uống, thổi bong bóng cùng nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, trừ cái đó ra, bất kỳ người nào khảo vấn, nàng cũng không có trả lời nửa câu.

- Sinh ra đã như thế? A a a a, tiểu nha đầu, nói dối thì phải trả cái giá rất lớn, lớn đến ngươi chịu không được.

Người thanh niên đột nhiên tiến lên, uy áp khổng lồ hình thành kiếm ảnh sắc bén, từ trên xuống dưới đâm về thiên linh Tiểu Thanh, muốn có được bí ẩn của một đầu yêu linh là không khó, luyện hóa thần hồn nó là được rồi.

Ông!!!

Uy áp chỉ kiếm bùng nổ bao phủ mà đến, như cuồng phong hồng thủy, Tiểu Thanh bị áp chế đến căn bản không ngóc đầu lên được, khom người, quái kén phía sau lộ ra công kênh mà buồn cười.

Ông!!!

Uy áp chi kiếm đáng sợ ngừng lại, dừng ở Tiểu trên cổ Thanh, treo ở phía trên quái kén.

- Tiểu nha đầu, thứ ngươi cõng, là cái gì?

Ánh mắt người thanh niên nổi lên tia kiêng kị, trong chốc lát vừa rồi, hắn sinh ra một loại ảo giác hãi hùng khiếp vía, giống như yêu linh nho nhỏ đối diện cực kỳ nguy hiểm, mà nơi nguy hiểm phát ra, là quái kén đối phương cõng ở phía sau.

- Phía sau... Là xác!

Tiểu Thanh quật cường ngẩng đầu, cắn răng nghiến lợi phun ra hai cái bong bóng, bên trong tư duy đơn thuần của nàng, đồ vật con cua cõng ngoại trừ xác cua thì còn có thể có cái gì.

- Xác?

Ánh mắt người thanh niên hiện lạnh, hừ một tiếng cười lạnh nói:

- Giải tộc ngu xuẩn, ngay cả cõng đồ vật cũng không biết là cái gì, thật không biết gia hỏa nuôi ngươi có bao nhiêu ngu muội, linh thú thành sự không có bại sự có dư như thế, ngoại trừ có thể canh nhà ra thì còn để làm gì đây.

Bên trong tiếng nói lạnh, trong tay người thanh niên loé lên kiếm mang băng lãnh, muốn xuống tay trước diệt sát đầu yêu linh trước mắt.

- Còn có thể dùng để ăn ngon một bữa.

Không đợi người thanh niên xuất thủ, Tiểu Thanh ngẩng đầu lên bỗng nhiên nói lời cổ quái, ánh mắt trở nên mờ mịt, trong nháy mắt lại hiện ra sắc bén, còn như lưỡi đao.

- Dùng linh thú làm bữa ăn ngon? Ha ha ha ha! Tiểu sư thúc, khẩu vị của ngươi thật khác biệt với người bên ngoài.

Người thanh niên nao nao, ngay sau đó phá lên cười, nhìn về hốc cây cách đó không xa.

- Nếu biết là linh thú của ta, ngươi còn dùng uy áp phong bế nàng, đây cũng là ý gì, Lam Ngọc Thư, chẳng lẽ ngươi không muốn món bảo vật kia?

Lần này là giọng Từ Ngôn truyền ra từ trong thụ động, không thấy thân ảnh chỉ nghe âm thanh, có một chút cảm giác thần long thấy đầu mà không thấy đuôi.

Người thanh niên xuất hiện ở chỗ này, chính là một trong tam đại thiên kiêu Đại Kiếm tông, Lam Ngọc Thư.

Nghe Từ Ngôn nói lời ấy, Lam Ngọc Thư không những không buồn, ngược lại giống như cười mà không phải cười nói:

- Bảo bối lọt vào trong tay Tiểu sư thúc, muốn lấy thì thật quá khó khăn, ta không có phúc phần đạt được linh bảo kia, vẫn là Tiểu sư thúc giữ Long Thiệt Cung mới tốt, di vật của tam trưởng lão, lưu ở trong tay vị trưởng bối của tông môn như ngươi mới tính hợp tình hợp lý.

- Là sao, nếu như ngươi thật có ý tưởng như vậy, đó mới là chuyện may mắn của sư môn, chỉ sợ ngươi chần chừ, nói một đàng, làm một bộ, sau lưng không chỉ có oán thâm Tiểu sư thúc là ta, còn muốn hại mệnh ta nữa.

Giọng Từ Ngôn mang theo một tia nhạo báng, đối phương nghe thế, cười ha ha.

- Thế nào sẽ như thế chứ! Ha ha, Tiểu sư thúc thật biết nói đùa, ngươi uy vọng khá cao, lại thay tông môn cầm xuống chiến tích Thiên Anh lôi đệ nhất nhân, Địa Kiếm tông chúng ta vô danh nhiều năm, từ đầu đến cuối không gượng dậy nổi, bây giờ có Tiểu sư thúc, phải phát dương quang đại tông môn, để Thiên Kiếm tông Nhân Kiếm tông bọn hắn không dám xem nhẹ.

- Phát dương quang đại, dựa vào một mình ta là không thể được, vẫn phải có tam đại thiên kiêu các ngươi tương trợ, đã gặp, Ngọc Thư, thay Tiểu sư thúc hộ pháp đi, rất nhanh ta sẽ xuất quan.

- Ngọc Thư tuân mệnh, Tiểu sư thúc yên tâm, có Lam Ngọc Thư ta ở đây, không ai có thể thương tổn được Tiểu sư thúc mảy may, ha ha, hắc hắc hắc hắc...

XoạtI!

Lôi quang nổ lên, bên trong tiếng cười quái dị của Lam Ngọc Thư, một tia chớp rơi xuống ở trên đỉnh đầu hắn, kinh lôi mà Từ Ngôn hội tụ nửa ngày một kích trúng đích, lại bị Lam Ngọc Thư lấy hai thanh phi kiếm cản lại.

- Tiểu sư thúc, ngươi làm thế là ý gì? Chẳng lẽ nói, ngươi bây giờ suy yếu đến nỗi ngay cả vãn bối như ta đều sợ hãi sao.

Tuỳ tiện ngăn lại kinh lôi, sắc mặt Lam Ngọc Thư trở nên cổ quái, ánh mắt khi thì mờ mịit khi thì âm trầm, hiện ra vô cùng quái dị, khóe miệng càng nổi lên một nụ cười lạnh dữ tợn.

- Đúng vậy, ta sợ ngươi chết quá nhanh, không kịp cùng ta ôn chuyện...

Trong thụ động truyền ra tiếng nói càng phi thường lạnh lão, Từ Ngôn cũng không hiện thân, nhưng mà Tiểu Thanh bên người Kim Nhân Ma lại động, nhấc quyền đập tới, mang theo phong thanh gào thét.

Tiểu Thanh bị giam cầm, Kim Nhân Ma cũng không có bị giam cầm, khôi lỗi Kim Nhân Ma có uy năng so với đại yêu, lấy uy áp Nguyên Anh cũng không thể giam cầm.

Dược hiệu của hạt linh đan thứ hai đã bị Từ Ngôn luyện hóa hơn phân nửa, đoạn thời gian khôi phục này cũng không ngắn, chờ đến Nguyên Anh, Tử Phủ triệt để khôi phục như lúc ban đầu, Từ Ngôn tản ra cảm giác dẫn ra linh thú, lúc này mới kịp thời phát hiện Lam Ngọc Thư.

Nếu như bị đối phương đi đến hốc cây, cho dù bản thể Từ Ngôn mạnh hơn cũng sẽ rất nguy hiểm, bây giờ Lam Ngọc Thư rõ ràng có chỗ khác biệt với Lam Ngọc Thư chân chính, là địch không phải bạn.

Thừa dịp lấy hốc cây hấp dẫn lấy lực chú ý của Lam Ngọc Thư, Từ Ngôn điều động linh lực thôi thúc Kim Nhân Ma xuất thủ, Kim Nhân Ma bộc phát ra uy năng không thể coi thường, quyên phong gào thét mang theo lực vạn quân.

Oanh minh nổi lên, một mảnh khí lãng lướt qua tóc dài của Tiểu Thanh, thổi đến cỏ dại xung quanh bay loạn.

Kim Nhân Ma đấm ra một quyền, truyền ra trâm đục, không có đánh vào trên người Lam Ngọc Thư, mà bị một nắm đấm màu vàng óng khác cản lại.

Ma Luyện Chi Pháp là tuyệt học của Địa Hỏa động, truyền từ kiếm Vương điện, bên người Lam Ngọc Thư cũng có một đầu Kim Nhân Ma, hai đầu khôi lỗi giống nhau như đúc toàn lực oanh kích, làm cho mặt đất cũng vì đó run lên.

Bờ biển, rừng hoang, Từ Ngôn đang khôi phục đến thời khắc mấu chốt, gặp phải cường địch quỷ dị.

Tử chiến, hết sức căng thẳng.
Bình Luận (0)
Comment