Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1484 - Chương 1484: Tiêu Thiên Phục Suy Tính

Chương 1484: Tiêu Thiên Phục suy tính Chương 1484: Tiêu Thiên Phục suy tínhChương 1484: Tiêu Thiên Phục suy tính

Đình chỉ luyện hóa dược hiệu, Từ Ngôn chạy trốn khỏi hốc cây xuất hiện sau lưng Lam Ngọc Thư, điều động lực lượng bản thể đánh ra một quyên mạnh nhất, chính giữa hậu tâm cường địch.

BànhII!

Quyền phong như sấm, nổ lên ở hậu tâm Lam Ngọc Thư, một sợi ánh vàng quái dị lấp lóe một cái chớp mắt, sau khi Lam Ngọc Thư bị đánh bay ra ngoài, đem một nửa gốc cây đụng nát, một đường rơi xuống đến hoang trong bụi cỏ.

Mặc dù đánh trúng vào đối thủ, Từ Ngôn không những không có chút nào vui mừng, ngược lại ánh mắt phát chìm, trên nắm tay ẩn ẩn truyền đến đau nhức cảm giác.

Một quyền kia tuyệt đối không phải đánh vào trên người người, thật giống như đánh vào kiên cố vô cùng kim thiết.

- Ngươi không phải Lam Ngọc Thư, ngươi là khôi lỗi, Kim Nhân Ma...

Nắm đấm Từ Ngôn nện không ra kim quang, bản thể Lam Ngọc Thư lại trở nên còn kiên cố hơn so với sắt đá, giống như pháp bảo cực phẩm, kể từ đó, chỉ có thể nói rõ gia hỏa đối diện không phải người, mà là bộ Kim Nhân Ma thứ ba.

- Nói đúng phân nửa, hắn thật sự là Kim Nhân Ma, đồng thời cũng là Lam Ngọc Thư, lấy tâm trí của ngươi hẳn có thể đoán được chân tướng mới đúng, hắc hắc hắc hắc.

Tiếng cổ quái từ trong bụi cỏ truyền ra, không phải giọng nói của Lam Ngọc Thư, mà là một loại tiếng khàn khàn mà già nua khác, loại tiếng này, Từ Ngôn đã từng nghe qua ở bên trong Tam Tài điện.

- Quả nhiên là ngươi, nhị trưởng lão, Tiêu Thiên Phục!

Từ Ngôn đưa tay gọi Long Ly về, Tiểu Thanh cùng Kim Nhân Ma hộ ở hai bên trái phải. Lam Ngọc Thư Bị Từ Ngôn lấy lực lượng to lớn như vạn quân đánh trúng, đứng lên từ trong bụi cỏ, dù hậu tâm xuất hiện sụp đổ, có thể xưng lông tóc không tổn hao gì, thời khắc đi ra bụi cỏ, lúc trước hai cỗ Kim Nhân Ma bị hắn thả ra tuần tự tụ lại, cách gốc cây tàn phá giằng co với Từ Ngôn.

- Không tệ, thế mà có thể đoán đến chân thân của lão phu, xem ra ngươi hoàn toàn không đơn giản, bất quá càng làm cho ta hiếu kì chính là, ngươi đến tột cùng làm như thế nào khống chế bản thể đại trưởng lão chứ?

Ánh mắt Lam Ngọc Thư trở nên càng ngày càng quỷ dị, mờ mịt cùng cay độc đang nhanh chóng chuyển đổi, hắn lúc này quái dị có chút ngửa ra sau, mặc dù là khôi lỗi, một quyền kia của Từ Ngôn cũng nện cột sống của hắn đến cong.

- Muốn biết ta khống chế bản thể đại trưởng lão như thế nào, đơn giản, dùng bí ẩn của ngươi đến đổi, người ngươi đoạt xá chỉ là đệ tử Trúc Cơ mà thôi, ngắn ngủi mấy năm, ngươi lại như thế nào đoạt xá Lam Ngọc Thư.

Từ Ngôn vừa hỏi như thế, chộp Long Thiệt Cung vào tay trái.

Long Ly không cách nào lại lấy mũi tên phát ra, nếu không sẽ vỡ vụn, nhưng Long Thiệt Cung có thể dùng như đao cùn chém người, dù sao cũng là linh bảo, trình độ kiên cố mạnh hơn pháp bảo cực phẩm.

- Vừa mới khen ngươi không đơn giản xong, vấn đề ngươi hỏi bây giờ ngay cả tiểu bối mới ra đời đều biết, nào có người có thể liên tục đoạt xá, Lam Ngọc Thư bất quá bị ta luyện chế thành khôi lỗi, ta cần thân phận của hắn tham gia Thiên Anh lôi, nếu không, lại như thế nào đi tìm vị Tiểu sư thúc là ngươi đây.

Lam Ngọc Thư nói như thế, người nghe được rùng mình, thật giống như một người sống đang nói hắn không phải người mà là quỷ.

- Như thế nói ra, nhị trưởng lão không có cư trú ở bên trong bản thể Lam Ngọc Thư, như vậy Tiêu Thiên Phục, chân thân ngươi đến tột cùng ở nơi nào đây...

Khi Từ Ngôn nói chuyện, mắt phải lưu chuyển kiếm mang, thi triển Kiếm Nhãn chi pháp.

- Ngay cả Kiếm Nhãn đều học xong, không thể không nói thiên phú tu luyện thật của ngươi tên này rất mạnh, đáng tiếc, tâm của ngươi quá ác, lai lịch càng khả nghị, ta đoán, ngươi thật sự không phải người Chân võ giới, đúng hay không, a a a al

OanhiIll

Lam Ngọc Thư cười lạnh bỗng nhiên vỗ mặt đất, không biết hắn dùng biện pháp gì, khi hắn giơ bàn tay lên, một quan tài đồng từ lòng đất xông ra, giống như bị hắn mãnh mẽ rút ra từ trong lòng đất.

Nhìn thấy quan tài đồng xuất hiện, Từ Ngôn rút lui một bước, một cỗ cảm giác nguy hiểm bao phủ mà tới.

- Quan tài đồng trong lòng núi...

Bên trong tiếng nói nhỏ, Từ Ngôn rốt cục gặp được quan tài đồng hắn kiêng ky, quan tài đồng này lúc đầu chôn sâu ở lòng đất mộ viên Địa Kiếm tông, lại bị Tiêu Thiên Phục đào lên.

Thời điểm ở trên mặt đất Địa Kiếm tông, Từ Ngôn phát giác quan tài đồng, năm đó thi thể Hoành Chí tự hành đi đường, Từ Ngôn suy tính là quan tài đồng hấp dẫn, không nghĩ rằng năm đó không có đi tiếp xúc quan tài đồng, bây giờ lần nữa gặp phải.

- Bản thể Hoành Chí mặc dù đã mất đi sinh cơ, những vẫn tràn đầy lực lượng cường giả Hóa Thần như cũ, loại lực lượng này cho dù Nguyên Anh đỉnh phong đều không thể khống chế, bởi vì tu vi của Hoành Chí quá cao, hắn là cường giả Hóa Thần đỉnh phong.

Giống như đang giảng giải cái gì, tiếng già nua xuất hiện từ trong quan tài đồng.

- Vốn cho rằng Phùng Nhất Nguyên lão già kia nhìn trúng thân thể của ngươi, từ đó đoạt xá trùng sinh, vạn vạn không nghĩ tới, khi ta đoạt xá một đệ tử Trúc Cơ nho nhỏ, rời đi hóa cảnh trở vê Kiếm tông, thế mà nghe nói vị Tiểu sư thúc ngươi bình yên trở về.

Có thể đánh giết nguyên thân Phùng Nhất Nguyên, tính là bản lãnh của ngươi, lão gia hỏa kia không có thừa bao nhiêu lực lượng, bất quá Hoành Chí khác biệt, hắn là đại từng là trận nhãn, cho nên linh lực của hắn sẽ không biến mất, đừng nói qua đi mấy trăm năm, cho dù đi qua ngàn năm, thi thể Hoành Chí vẫn còn rất.

Ngươi đã có thể cho mượn thế của Hoành Chí, trở thành Địa Kiếm tông Tiểu sư thúc, nói rõ ngươi hoàn toàn khống chế thi thể của Hoành Chí, làm đến bước này xác thực không thể tưởng tượng, nhưng cũng không phải không có khả năng, chỉ có một loại biện pháp, chính là lấy thần hồn Hoành Chí làm dẫn, lấy pháp môn luyện hồn để khống chế bản thể Hóa Thần của hắn, Tiểu sư thúc, ta nói đúng chứ?

Tiếng trong quan tài đồng trở nên cao hơn, khàn khàn mà quỷ dị.

- Nguyên thần của Hoành Chí, ngươi từ chỗ nào tìm tới? Để cho ta lại đoán một cái, chúng ta bắt đầu suy tính lại từ đầu, năm đó ta cùng Hoành Chí, Phùng Nhất Nguyên ba vị Hóa Thần cường giả liên thủ bố trí xuống Mịch Thiên trận, lấy ba kiện Tán Tiên chi vật làm dẫn, tiếp nhận hung hiểm chỉ vì tìm kiếm Tiên Thiên Linh Bảo mà Thông Thiên tiên chủ để lại, nguyên thần Hoành Chí một đi không trở lại, chắc là gặp phải hung hiểm ở trong Tiên Thiên Linh Bảo, không chừng bị cường nhân Linh Bảo giới chiến bại từ đó luyện chế thành luyện hồn.

Tiếng khàn khàn ngừng lại một chút, tiếp đó nở nụ cười quỷ dị, yếu ớt nói.

- Như vậy, Tiểu sư thúc mang theo Hoành Chí luyện hồn xuất hiện ở Chân Võ giới, sẽ không phải là khí nô từ linh bảo giới mà đến chứ? Chậc chậc chậc, thật sự là bí ẩn to bằng trời, trên đời này chỉ sợ ngoại trừ Tiêu Thiên Phục ta ra, lại không có ai biết thân phận chân chính của Từ Ngôn ngươi.

- Ngươi lại là khí nô, còn là khí nô bên trong Tiên Thiên Linh Bảo! Nếu như ta không có đoán sai, trên người của ngươi mang theo món Tiên Thiên Linh Bảo kia, nếu không ngươi cũng sẽ không trốn qua Hồn Ngục chặn giết, phải biết khí nô thiên hạ, không có một người nào có thể trốn qua Hồn Ngục khống chế sau khi phá giới.

Lòng dạ của Hóa Thần cường giả quả nhiên bất phàm, Tiêu Thiên Phục suy tính cực kỳ cay độc, cơ hồ đoán được thân phận chân chính của Từ Ngôn.

Sơ hở của Từ Ngôn lưu ở Tam Tài điện, hắn lần trước chui vào Địa Kiếm tông, trở lại bí cảnh, chính là định diệt sát nguyên thần Tiêu Thiên Phục ở trong hóa cảnh.

Bởi vì ngoại trừ Tiêu Thiên Phục ra, lại không ai có thể biết liên quan chân chính giữa Từ Ngôn và Hoành Chí.

Nghe qua Tiêu Thiên Phục thôi diễn, Từ Ngôn không có kinh ngạc, ngược lại thở phào một cái, thần thái trở nên dễ dàng hơn không ít.

Nếu biết bí ẩn chỉ có một Tiêu Thiên Phục, đối phương lại không có công khai bí ẩn, như vậy bây giờ gặp nhau, chính là thời cơ tốt nhất diệt trừ Tiêu Thiên Phục.

Chỉ cần Tiêu Thiên Phục chết đi, thế gian sẽ không có người biết Từ Ngôn hắn và Hoành Chí liên quan như thế nào.

- Công phu nói đùa của Nhị trưởng lão thật sự cao minh, ngươi đều nói khí nô thiên hạ không ai có thể trốn qua Hồn Ngục, nếu như ta quả nhiên là khí nô, lại như thế nào thoát khỏi Hồn Ngục khống chế đây, đừng quên, ta là Nguyên Anh chân chính.

Khi nói chuyện, Từ Ngôn hé miệng hơi cười, không hề có điềm báo trước đẩy ra một chưởng, thanh phong ẩn chứa lực lượng ác niệm phóng tới quan tài đồng.
Bình Luận (0)
Comment