Chương 1485: Quan tài bằng đồng (thượng)
Chương 1485: Quan tài bằng đồng (thượng)Chương 1485: Quan tài bằng đồng (thượng)
Tiêu Thiên Phục đã không có đoạt xá Lam Ngọc Thư, đối với Từ Ngôn tới nói, càng dễ làm hơn, bởi vì Tiêu Thiên Phục đoạt xá gia hỏa, là một đệ tử Địa Kiếm tông cảnh giới Trúc Cơ lại què chân.
Mới mấy năm mà thôi, cho dù Hóa Thần cường giả đoạt xá trùng sinh, cũng không có khả năng để một đệ tử cảnh giới Trúc Cơ nhanh chóng tiêu thăng đến Hóa Thần cảnh giới, đạt tới Nguyên Anh đã là cực hạn.
Lúc trước Từ Ngôn đá một cước kia, lực đạo cực nặng, không chỉ có đá nát xương đùi của đối phương, liên tiếp đến toàn bộ xương cốt bản thể đều xuất hiện nội thương, không ngoài dự liệu, mấy năm sau, đệ tử Địa Kiếm tông muốn chiếm tiện nghi của Từ Ngôn nằm trên giường không dậy nổi, đời này cũng đừng hòng tu luyện.
Từ Ngôn cũng không phải tu sĩ bình thường, hắn một khi trả thù, tình trạng tâm đen xuất thủ hung ác để thường nhân khó mà tưởng tượng.
Cho nên Tiêu Thiên Phục năm đó đoạt xá đệ tử Trúc Cơ kia, không nói tu luyện, muốn chữa khỏi vết thương thế đều muốn một đoạn thời gian rất dài, vẫn phải tăng thêm số lớn linh đan mới được.
Địa Kiếm tông không có tin tức nhị trưởng lão trở về, cho nên Tiêu Thiên Phục tôn tại không có người biết, bây giờ hắn lại dám hiện ra bản thể chân thân, chính là thời cơ tốt trảm thảo trừ căn.
Cơ hội như vậy, Từ Ngôn há có thể bỏ lỡ, một chưởng Ác Như Phong đập vào quan tài đồng.
Kiếm Nhãn cũng không đại thành, nhưng nhìn không thấu quan tài đồng nặng nề, nhưng Từ Ngôn có thể kết luận đệ tử Trúc Cơ què chân năm đó trốn ở trong quan tài đồng!
Vù vù thổi mạnh, trong quan tài đồng truyền ra tiếng gió hú.
Phong thanh càng lúc càng lớn, một tiếng ầm vang đánh bay nắp quan tài, bên trong quan tài che phủ tấm vải cổ xưa, trên vải vóc trải rộng ấn ký quái dị, không nhìn ra hoa văn hay trận văn, dựng thẳng bên trong quan tài, đang có một thân ảnh cao to đang đứng, thân mang trọng giáp, ngay cả diện mạo đều bị bao phủ bên trong giáp trụ, giống như một vị tướng quân uy vũ, một bát quái bàn tiểu xảo phiêu phù ở trên đỉnh đầu người này.
Bành!
Thân ảnh cao lớn bước ra một bước khỏi quan tài, hai mắt sau mặt nạ lưu chuyển vầng sáng kỳ dị, đồng thời một cỗ khí tức vượt qua Nguyên Anh ầm vang mà tới.
Đó là khí tức của Hóa Thần, uy áp ba động có thể so với cường giả Hóa Thần sơ kỳ.
- Không có khả năng!
Ánh mắt Từ Ngôn đầy vẻ không thể tin được, có hai điểm khiến hắn rất ngạc nhiên, một là Ác Như Phong hoàn toàn vô hiệu, hai là cảnh giới tu vi chân chính của Tiêu Thiên Phục.
Ác Như Phong là loại công kích nhằm vào thần niệm, ngoại trừ lúc đối phó Đồ Thanh Chúc mất đi hiệu lực, các thời điểm còn lại đều có thể xưng bách phát bách trúng, trừ phi đối phương nắm giữ ác niệm bản nguyên mới có thể không nhìn ác niệm.
Chân chính ác nhân dù sao không nhiều, Đồ Thanh Chúc lòng mang ác niệm đủ để Từ Ngôn giật mình, bây giờ Tiêu Thiên Phục cũng có thể không hề bị Ác Như Phong ảnh hưởng, chẳng phải là nói vị Kiếm tông nhị trưởng lão này cũng là ác nhân chân chính?
Làm cho Từ Ngôn kinh ngạc nhất vẫn là tu vi của Tiêu Thiên Phục.
Mấy năm mà thôi, từ một đệ tử Trúc Cơ trọng thương, đạt tới tu vi Hóa Thần cảnh, năng lực như thế chỉ có thể cướp đoạt tạo hóa để hình dung.
Đột nhiên, lông mày Từ Ngôn nhảy lên, ánh mắt đầy rung động.
Thân ảnh cao lớn đối diện hắn căn bản cũng không phải đệ tử què chân ban đầu ở bên trong hóa cảnh, mà là một bộ dáng khác rất xa lạ.
Mặc dù thời gian qua đi vài năm, lấy trí nhớ Từ Ngôn sao có thể quên gia hỏa năm đó ở bên trong hóa cảnh muốn lấy giá rẻ mua Minh Vân Tước, đối phương tuyệt không phải dung mạo như thế, càng không có thân hình cao lớn như bây giờ.
Nhìn thấy chân thân Tiêu Thiên Phục, Từ Ngôn ngược lại nghi hoặc không hiểu.
- Ác niệm như gió, ngươi quả nhiên là kỳ tài, ngay cả ba người lão gia hỏa chúng ta đều không thể phỏng đoán kỳ công Ác Như Phong, ngươi thế mà có thể tu thành, phải biết trên sách cổ kia ghi lại Ác Như Phong, thế nhưng là tuyệt học của Thông Thiên tiên chủ, ngay cả Hóa Thần đều khó mà tu luyện.
Tiêu Thiên Phục cao lớn phát ra tiếng nói trâm muộn, giọng nói vẫn như cũ khàn khàn, nhưng hai mắt sau mặt nạ lại hiện ra dị sắc, giống như nhìn thấy bảo bối.
- Tiên Thiên Linh Bảo ở nơi nào, ngươi đến từ linh bảo giới, nhất định có nơi khác thường, nói ra hết thảy, lão phu sẽ suy nghĩ một chút lưu ngươi một mạng.
Tiếng nói của Tiêu Thiên Phục dần dần chuyển sang lạnh lẽo, nói:
- Không cần suy nghĩ nhiều, ở trước mặt lão phu, ngươi không có cơ hội, cực phẩm pháp bảo của ngươi đã vết thương chồng chất, sắp vỡ vụn, Long Thiệt Cung của ngươi không có Thiên Thạch Tiễn, uy lực mười không còn một, linh thú của ngươi quá yếu, thương thế của ngươi cũng không có hoàn toàn khôi phục, nơi này không phải Thiên Anh lôi, ngươi cho rằng nhị trưởng lão như ta sẽ không bằng Bao Tiểu Lâu, hay không bằng Chung Ly Bất Nhị đâu, ha ha, ha ha ha haI
Bạo khởi uy áp đem Từ Ngôn bao phủ, một thân trọng giáp nhị trưởng lão phóng ra nhanh chân, đạp đất như sấm.
Chính như Tiêu Thiên Phục nói, Từ Ngôn đã dùng hết chuẩn bị ở sau, chiến lực không mạnh bằng lúc trước, huống chi gặp Tiêu Thiên Phục, Hóa Thần rất cay độc này, so với bất kỳ Nguyên Anh cường giả nào đều còn đáng sợ hơn mấy lần, mà lại mạnh hơn quá nhiều.
Từ Ngôn bên này chỉ có Tiểu Thanh cùng một đầu Kim Nhân Ma, Tiêu Thiên Phục không chỉ có tu vi tiếp cận Hóa Thần, còn có ba đầu Kim Nhân Ma trợ chiến, nhất là Lam Ngọc Thư được luyện chế thành Kim Nhân Ma, chiến lực tuyệt đối sẽ không thấp.
Lấy tu sĩ Nguyên Anh luyện chế thành Kim Nhân Ma, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy sẽ có được khôi lỗi nhân ma chiến lực phi phàm, đối với sinh tử của thiên kiêu trong môn, Tiêu Thiên Phục không thèm để ý chút nào, nào giống một Thái Thượng trưởng lão, càng giống như một ác đồ.
Soạt một tiếng, Tiêu Thiên Phục đi ra quan tài đồng giơ tay vồ một cái, bát quái bàn rơi vào trong tay, bên trên bàn có lưu quang nổi lên bốn phía, hiện ra vô cùng kỳ dị.
Bát quái bàn giống như chỉ có năng lực phòng ngự, bị Tiêu Thiên Phục nắm trong tay chưa từng tế ra.
Đối mặt cường địch, Từ Ngôn trở nên bình tĩnh, mắt phải lóe lên kiếm mang, nói:
- Thì ra là thế, nhị trưởng lão hảo thủ đoạn, thế mà bỏ thân thể đoạt xá, túc nhập vào bên trong khôi lỗi, ngươi tự biến mình thành khôi lỗi, không phải nói rõ Tiêu Thiên Phục ngươi, đã chết rồi à.
Tiêu Thiên Phục bên trong Kiếm Nhãn, không có chút sinh cơ, căn bản là một cỗ thi thể, hoặc là nói thành khôi lỗi không có sinh mệnh.
Thì ra là vị nhị trưởng lão này đưa nguyên thần của mình vào bên trong khôi lỗi, từ bỏ đệ tử Trúc Cơ lúc trước đoạt xá.
- Còn không phải nhờ ngươi ban tặng, đệ tử Trúc Cơ kia vốn là thiên tư thường thường, đời này cũng không có cơ hội thành tựu Kim Đan, lại bị ngươi ám toán, không chỉ có xương đùi vỡ vụn, ngay cả xương cốt bản thể đều gặp ám thương, người đã phế, so với việc dùng một bộ thân thể bị vứt bỏ giãy giụa sống chui nhủi ở thế gian, còn không bằng thành tựu Nhân Ma chỉ thể vĩnh thế trường tồn!
Ở phía sau mặt nạ, Tiêu Thiên Phục bắn ra phẫn nộ ánh mắt, cả giận nói:
- Không nghĩ tới đi! Ác ý trong lúc vô tình của ngươi làm hại lão phu thành bộ dáng bây giờ, ngươi không nên trả lại?
- Là ngươi không may, oán không đến người khác, ngươi không đi đoạt xá không liên không sao.
Từ Ngôn lạnh giọng nói.
- Không đi đoạt xá? Nguyên thần của lão phu chỉ có thể trốn ở bên trong Xích Hỏa Châu, chờ đợi bị ngươi tìm tới, sau đó bị ngươi luyện thành luyện hồn? Ngươi đã thích luyện hóa nguyên thần hồn phách người khác, hôm nay cũng nếm thử cảm giác bị tế luyện đi, đến lúc đó hết thảy bí ẩn đều sẽ bị tự ngươi nói ra, ngươi hẳn phải biết, luyện hồn không cách nào kháng cự chủ nhân thẩm vấn.
Bước chân của Tiêu Thiên Phục càng lúc càng nhanh, ba bộ Kim Nhân Ma đồng thời chạy tới, âm ầm giống như ba con hung thú đánh tới.
Tránh cũng không thể tránh cường địch, để Từ Ngôn vừa mới đến Lâm Lang đảo đã lâm vào một trận nguy cơ sinh tử, Tiểu Thanh bị hắn thu hồi, bên cạnh Từ Ngôn chỉ còn lại Kim Nhân Ma trợ chiến.
Đối mặt với cường địch như thế, nhiều thêm Băng Ti giải cũng vô dụng. Đao quang thay đổi, ánh mắt Từ Ngôn ngưng trọng vận chuyển linh lực, Bá Đao xuất thủ, Từ Ngôn lựa chọn nghênh chiến cũng không phải không muốn thoát đi nơi đây, mà hắn nhìn thấy đồ vật nhìn quen mắt, ngay ở bên trong quan tài đồng của Tiêu Thiên Phục.