Chương 1489: Giao ra Thiên Linh Bảo
Chương 1489: Giao ra Thiên Linh BảoChương 1489: Giao ra Thiên Linh Bảo
Long Ly bị chia làm Ly Kim Kiếm cùng Long Lân Đao, vết rách càng sâu, lại bị Từ Ngôn toàn lực đánh ra, chờ đến lúc thu hồi, hai kiện pháp bảo đồng thời phát ra tiếng rên rỉ, răng rắc một tiếng đứt gãy ra.
- HợpI
Trong khi hai kiện pháp bảo đứt gãy, đồng thời, Từ Ngôn trầm giọng gào to, lần nữa sát nhập đao kiếm thành Long Ly.
Răng rắc.
Mặc dù khép lại thành Long Ly, đao kiếm hẹp dài đứt gãy mở một đốt như cũ, nhìn như tàn đao.
Nếu như hai kiện pháp bảo đều đứt gãy, một kiện cũng không dùng được, không bằng khép lại thành một thể, chí ít Long Ly tàn phá còn có thể lại trảm mạnh mấy lần.
Long Ly hao phí uy năng cuối cùng, chỉ vì đánh trúng Thánh Nhân Ma, nhưng mà làm cho Từ Ngôn ngoài ý muốn chính là, Tiêu Thiên Phục đang lùi lại hiện ra nụ cười lạnh cổ quái.
- Trúng kế, nhược điểm của hắn không bên trái vai...
Hóa Thần cường giả nhiều năm, thủ đoạn cùng tâm cơ của Tiêu Thiên Phục cực kỳ cay độc, trước đó bảo vệ vai trái, bất quá là giả bộ mà thôi, nếu không lúc này sẽ không bình yên vô sự đứng ở đẳng xa.
Tiêu Thiên Phục bị Vấn Thiên kiếm pháp đánh trúng tay phải, đã đụng vào vai trái, nhưng hắn không thèm quan tâm, mang mang theo ý cười lạnh nhìn chằm chằm Từ Ngôn.
- Theo lão phu biết, vấn thiên kiếm thức chính là tuyệt học của chủ Lâm Lang đảo, ngươi đến tột cùng là học được từ chỗ nào, không chỉ biết Ác Như Phong, còn hiểu Vấn Thiên kiếm, Từ Ngôn ơi Từ Ngôn, ngươi thật khiến người giật mình, lai lịch của ngươi cũng thật khiến người hiếu kì, chẳng lẽ, ngươi và Thông Thiên tiên chủ có liên quan gì? Từ Ngôn đến từ linh bảo giới, bản thân đã sinh ra ở bên trong linh bảo của Thông Thiên tiên chủ, lại có thể động dụng Ác Như Phong cùng Vấn Thiên Kiếm, có thể thấy được hắn cùng Ngôn Thông Thiên nhất định liên quan không ít.
Người khác không biết bí ẩn, Tiêu Thiên Phục lại có thể nhìn ra được, thế mà ngay cả xuất xứ của Vấn Thiên kiếm pháp đều biết, xem ra ba vị trưởng lão Địa Kiếm tông vì lấy Mịch Thiên trận tìm được Thiên Linh Bảo, bỏ công sức không ít vê Ngôn Thông Thiên, chắc hẳn tìm hiểu tinh tường các loại tuyệt học cùng sự tích của Thông Thiên tiên chủ.
- Ngươi nói đúng, ta đích xác có quan hệ đến Ngôn Thông Thiên.
Từ Ngôn thu hồi tàn đao, trâm giọng nói:
- Thật ra, ta chính là Thông Thiên tiên chủ chuyển thế trùng sinh! Tiêu Thiên Phục, ngươi dám ngăn cản bản tọa, có phải muốn tìm cái chết hay không!
Một câu tiên chủ trùng sinh, giống như một tiếng sấm, Tiêu Thiên Phục nghe được sững sờ, dưới chân càng không tự chủ rút lui hai bước.
Tán Tiên tồn tại, không thể coi thường, đó là cường giả đỉnh cao của thế gian, tôn tại một tay che trời.
Nếu đối mặt Tán Tiên cường giả, cho dù Hóa Thần đỉnh phong cũng khó thoát khỏi cái chết, trừ phi Độ Kiếp cảnh mới có thể có cơ hội đào tẩu.
Nhất là Thông Thiên tiên chủ được vinh dự Thương Hải chỉ tiên, tôn tại vừa chính vừa tà, trước kia giết chết cùng cấp cao thủ thì đếm mãi không hết, lại lấy sức một mình ngăn cản đại quân Ma tộc, bố trí xuống tám ngàn dặm phí hải, đơn độc đứng trên tầng tám trời, đủ loại tên tuổi này, đúc thành một truyền kỳ, làm cho người ta nhìn mà phát khiếp.
Lấy tiên chủ trùng sinh, Từ Ngôn thành công chấn nhiếp Tiêu Thiên Phục trong nháy mắt, cơ hội ngắn ngủi như vậy, chính là cơ hội để chính Từ Ngôn làm ra hành động.
Phong thanh nổi lên, dưới chân bước ra tiếng lôi minh, thân hình Từ Ngôn lao mạnh, đuôi bọ cạp của Giác Thạch Giáp cản trước người, một đầu va vào màn sáng lôi điện ỏ một bên, bên trong sấm sét vang dội quanh người, rốt cục xông ra lôi trận bao phủ.
Lôi hồ tinh mịn phát ra tiếng vang thanh thúy, mặc dù xông ra lôi trận, cái giả Từ Ngôn trả cũng không nhỏ.
Không chỉ có toàn thân tràn đầy lực lượng lôi điện, ngay cả Giác Thạch Giáp đều bị điện quang bao phủ, có thể nhìn thấy địa phương giáp trụ tàn phá có lôi hồ đang đập nên bản thể Từ Ngôn, thiêu đốt máu thịt thành khét lẹt.
Làm người ta sợ hãi nhất, là cánh tay phải của Từ Ngôn, một đầu Lôi Mãng giống như đỉa lớn chui vào bên trong máu thịt, muốn xông vào bản thể Từ Ngôn, bất quá cái đuôi bị Từ Ngôn gắt gao nắm.
Một tay phát lực, cắn răng tách rời Lôi Mãng ra ngoài, mang theo một tia mưa máu.
Két kít! Răng rắc răng rắc.
Lôi Mãng nhúc nhích giãy giụa phát ra từng hồi tiếng vang kỳ quái, sau đó bị Từ Ngôn ném vào nơi xa.
Cái giá khi mạnh mẽ xông ra lôi trận, không chỉ có một đầu Lôi Mãng đơn giản như vậy, bản thể Từ Ngôn vừa mới khôi phục một chút, lần nữa trở nên vết thương chồng chất.
Không lo được xem xét thương thế, sau khi hất ra Lôi Mãng, Từ Ngôn quay đầu bước đi, không đợi hắn vận dụng độn pháp, bước chân vừa nâng lên lần nữa định ngay tại chỗ.
- Đủ ngoan độc, đủ giảo hoạt, đủ thông minh, tiểu tử, ngươi thật sự là nhân tài khó được, đáng tiếc, ngươi cùng ta đại thù khó giải, dù nhân tài có bản lĩnh đến đâu, cũng sẽ mệnh về Hoàng Tuyền.
Tiếng nói lạnh lẽo, tôn khuôn mặt của đại trưởng lão lên vô cùng âm trầm, trong khoảng thời gian Từ Ngôn cùng Tiêu Thiên Phục động thủ, Hoành Chí thế mà dung hợp nguyên thần Thiên Quỷ, triệt để khống chế bản thể của mình, chớ nhìn hắn chỉ là thi thể, nhưng khí tức đã đạt đến trình độ Hóa Thần. Lấy tàn hồn đồng hóa Thiên Quỷ, Hoành Chí cơ hồ đạt được hơn phân nửa lực lượng nguyên thần của mình, tăng thêm bản thể nhục thân Hóa Thần đỉnh phong, cho dù hóa thành thi thể, vị đại trưởng lão này vẫn không thua gì tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ như cũ, thậm chí có thể đối kháng Hóa Thần trung kỳ.
Danh hào trong nháy mắt chấn nhiếp Tiêu Thiên Phục, ở trước mặt Hoành Chí trở thành vật vô dụng, nếu thật là Tán Tiên chuyển thế, há có thể chật vật giống như Từ Ngôn.
Trong lôi trận có tiếng sấm nổ lên, một cánh cửa mở ra, Tiêu Thiên Phục mặt lạnh lấy bước ra ngoài trận, áo não nói:
- Không nghĩ tới ngươi có thể xảo trá đến trình độ như vậy, ngay cả Tán Tiên ngươi cũng dám giả mạo, trên đời này còn có chuyện gì là ngươi không dám.
- Nói thật các ngươi không tin, nói dối các ngươi vẫn không tin, hai vị, ta thật sự là Ngôn Thông Thiên chuyển thế, xem ở trên mặt mũi Tán Tiên trùng sinh, chúng ta hóa thù thành bạn, như thế nào?
Từ Ngôn bất đắc dĩ không thôi nói, nghe đối phương nói, hai vị cường giả dồn dập phát ra tiếng cười lạnh, căn bản không ai tin hắn.
Hoành Chí nhanh chóng dung hợp nguyên thần, Từ Ngôn xem như triệt để rơi vào hiểm cảnh, một Tiêu Thiên Phục tương đương với Hóa Thần sơ kỳ, thêm ra Hoành Chí, ở trước mặt hai vị Hóa Thần, lại muốn chạy trốn, so với lên trời còn khó hơn.
Nói ra chuyện không đâu, tâm niệm Từ Ngôn thay đổi thật nhanh, muốn tìm một đường lui ổn thỏa, cuối cùng hắn tuyệt vọng phát hiện, thương thế bản thể mình của xông ra lôi trận lại trở nên càng nặng.
Ở trước mặt hai cừu gia Hóa Thần, giống như không có đường lui, ngoại trừ liều mạng ra, không còn cách nào khác.
Liêu mạng Từ Ngôn không sợ, nhưng lấy trạng thái bây giờ liều mạng, sợ là khó thoát khỏi cái chết...
- Đừng nói ngươi không phải Tán Tiên trùng sinh, cho dù ngươi là tiên chủ chuyển thế lại có thể thế nào, Tán Tiên cảnh giới Nguyên Anh, không gọi Tán Tiên, mà được gọi là sâu kiến Nguyên AnhI
Đại trưởng lão hung dữ quát khẽ, dưới chân âm thầm phát lực, chuẩn bị đánh giết mà đi.
- Dừng ở đây rồi, ngươi nói láo không ai sẽ tin, câu chuyện Tán Tiên của ngươi càng là trò cười, Từ Ngôn, cơ hội cuối cùng của ngươi là giao ra Thiên Linh Bảo, nếu không, một con đường chết!
Trong hai tay Tiêu Thiên Phục ở sau lưng hiện ra một hạt châu thiêu đốt hỏa diễm, khí tức linh bảo như ẩn như hiện, chính là Xích Hỏa Châu.
Đối mặt với hai vị Hóa Thần, Từ Ngôn đau thương cười một tiếng, nói:
- Tốt tốt tốt! Các không phải ngươi muốn Tiên Thiên Linh Bảo sao, cho các ngươi là được.
Rầm rầm.
Quyển trục kỳ dị bị Từ Ngôn lấy ra, bức tranh thật dài đón gió nhẹ nhàng bày ra, trên đó trải rộng núi non sông ngòi, càng có từng Thần Võ Pháo nho nhỏ.
HôII
Ánh lửa xuất hiện ở trên bức họa, sắc mặt Từ Ngôn trở nên dữ tợn lên, khàn khàn quát:
- Các ngươi đã không cho ta sống đường, thế thì cùng chết đi! Họa Lý Giang Sơn, giang sơn như vẽ, trăm vạn Võ Thần Đạn... Nổ cho tal!!
Trên bức họa dấy lên một áng lửa, còn như biển lửa, Tiêu Thiên Phục cùng Hoành Chí thấy một cảnh này, sắc mặt đột biến, dồn dập nhanh chóng thối lui về sau.
Võ Thần Pháo bị Từ Ngôn vận dụng ở trên lôi thứ nhất, hai vị kiếm tông trưởng lão bây giờ vẫn còn sợ hãi, tàn hồn Hoành Chí mặc dù phong ở bên trong Bát Quái Bàn, bị Tiêu Thiên Phục mang theo trên người, nhưng hắn thấy rõ ràng giao thủ ở trên Thiên Anh lôi.
Bọn hắn không sợ thực lực bản thân Từ Ngôn, nhưng Võ Thần Pháo có uy lực kinh khủng kia, thật muốn trăm vạn cùng bắn, Hóa Thần cũng sẽ bị diệt sát ngay tại chỗ. Cho dù liệu định Từ Ngôn không có chuẩn bị ở sau, nhưng Tiêu Thiên Phục cùng Hoành Chí không cách nào hoàn toàn xác nhận Từ Ngôn có Võ Thần Đạn hay không, dù sao vật kia có thể tùy thân mang theo, không quan hệ cảnh giới tu vi.
Ánh lửa chỉ thiêu đốt, không có tiếng nổ chấn thiên, thừa dịp hai cường địch bay ngược, bóng dáng Từ Ngôn đã trốn vào hư vô, hóa thành thanh phong, vội vã đi xa.
Giang sơn như vẽ phần phật thiêu đốt chậm rãi rơi xuống, pháp bảo phi hành bị bỏ qua chỉ có ánh lửa, rất nhanh bị đốt thành tro tàn.
- Là giả! Hắn căn bản không có chuẩn bị ở sau.
Tiêu Thiên Phục căm hận quá to. muốn truy giết ra ngoài, lại bị Hoành Chí ngăn lại.
- Không vội, để hắn trốn đi, làm hộ pháp cho ta, đợi ta triệt để dung hợp nguyên thần, hắn sớm muộn gì cũng là vật trong túi của chúng ta, ba ngày trên Lâm Lang đảo, hắn trốn không thoát.
Ánh mắt Hoành Chí nổi vẻ mỏi mệt, thì ra vị đại trưởng lão này cũng đang ráng chống đỡ, một tia tàn hồn căn bản không có hoàn toàn khống chế Thiên Quỷ.
Tiêu Thiên Phục nhẹ gật đầu, thân ảnh của hai người biến mất giữa khu rừng, lôi trận cũng theo đó vô tung vô ảnh, chỉ còn lại một chỗ bừa bộn.