Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1497 - Chương 1497: Hiên Viên Bình

Chương 1497: Hiên Viên Bình Chương 1497: Hiên Viên BìnhChương 1497: Hiên Viên Bình

Quái tôm bị kiếm khí bên trong ngọn lửa chém thành hai nửa, vùng vẫy mấy lần rồi chết, rốt cuộc không làm được mồi nhử.

Tôm sống có lẽ có thể câu ra Khốn Long Thạch, tôm chết thì vô dụng.

- Hỏa độn...

Từ Ngôn thâm hô một tiếng không ổn, quái tôm phun ra hỏa diễm không có uy hiếp gì đối với hắn, lại bị cao thủ khác xem như một chỗ đặt chân.

Cường nhân thi triển hỏa độn mà đến, độn pháp về Hỏa hệ đã đến mức lô hỏa thuần thanh.

Phong độn có thể dung nhập cây cối cây cỏ, hỏa độn thì có thể dung nhập hỏa diễm cùng nhiệt độ cao, tu sĩ thi triển hỏa độn không chỉ có thôi động hỏa diễm độn hành, nếu nơi xa có hỏa diễm thiêu đốt cũng có thể trở thành nơi để hắn đặt chân.

Kiếm mang biến mất, một người đi ra từ bên trong hỏa diễm, vóc dáng không cao, dung mạo thường thường.

Kia là một người nam tử trung niên, nhìn bình thường, thuộc về chủng loại ném trong đám người sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.

Nhìn người tới, Từ Ngôn thở dài một hơi.

Người đến không phải cao thủ của Hồn Ngục, mà là người của Hiên Viên đảo, một trong trăm vị Nguyên Anh cao thủ, vê phần tên gọi là gì, Từ Ngôn cũng không biết.

- A Ô A Ôi! Rống rống!

Khoa tay múa chân chỉ chỉ đối phương đánh chết quái tôm, Từ Ngôn giả bộ bộ dáng nhảy nhảy dựng lên như A Ô, giống như bị người khác đoạt con mồi, hết sức bất mãn.

Tu sĩ Hiên Viên đảo thấy tráng hán đối diện cũng khẽ giật mình, nói:

- Người thật thà A Ô! Thật có lỗi thật có lỗi, nguyên lai đầu Yêu Linh này là con mồi của ngươi, tại hạ trong chốc lát không quan sát, cứ nghĩ nơi đây không người, thuận tay chém một kiếm, như vậy đi, ta bồi ngươi một đầu Yêu Linh khác, cũng là Hải tộc.

Khi nói chuyện người này vỗ túi trữ vật, một đầu rắn biển xanh biếc dài hơn hai trượng xuất hiện.

Đừng nhìn chỉ có khí tức Yêu Linh, con rắn biển này lắc đầu vẫy đuôi, phun ra lưỡi rắn phát ra tiếng tê tê kỳ quái, lộ ra cực kỳ hiếu chiến, rất hung hãn.

- Rắn này bắt từ biển sâu, lực vô cùng lớn, mười phần táo bạo, Yêu Linh dưới đáy biển không có con nào là đối thủ, nhất định phải chế trụ chỗ bảy tấc mới có thể hàng phục nó, rất thích hợp dùng để xò xét một vài hiểm địa, khuyết điểm lớn nhất của nó, là không có độc.

Nếu như rắn biển không có độc, lực sát thương lập tức hạ xuống, bất quá rắn biển phần lớn khí lực không lớn, đầu quái mãng này thế mà lấy lực lượng làm sở trường, ngược lại hiếm thấy.

- A Ô A Ôi! Rắn lưu lại, ngươi đi đi!

Từ Ngôn ngụy trang A Ô khẩu khí thậm chí thần thái, lúc này nhìn chằm chằm quái mãng tràn ngập hiếu kì, biểu tình có thể xưng giống như đúc.

- Tốt, nhớ kỹ cần giữ ở chỗ bảy tấc sau đầu mới không xuất hiện nguy hiểm, cáo từ.

Tu sĩ Hiên Viên đảo ôm quyền, sau lưng lập tức xuất hiện một tia ánh lửa, hắn một bước bước vào trong lửa, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Quái mãng trước đó bị linh lực giam cầm, lúc này đã mất đi trói buộc lập tức ngóc đầu lên, răng nanh hoàn toàn lộ ra.

Bịch một tiếng, không đợi quái mãng vận chuyển lực lượng của nó, chỗ bảy tấc đã bị Từ Ngôn bóp chất.

Làm cho đối phương bồi một đầu Yêu Linh căn bản vô dụng, mãng xà lại câu không được Long Thạch thoát khỏi tù đày, Từ Ngôn bất quá làm dáng một chút, thấy đối phương bỏ chạy, một cánh tay củ hắn bắt đầu tụ lực muốn ném quái mãng ra xa.

Không đợi buông tay, ánh mắt bình tĩnh của Từ Ngôn có chút rung động, một tay khác đã kết động ra pháp quyết. Tê tê!

Quái mãng vốn không cách nào vọng động lúc này bỗng nhiên quay đầu, há mồm phun ra một tia màu xanh, mang theo khí tức tanh hôi thẳng đến mặt Từ Ngôn.

Lục tuyến là một tia nọc độc màu lục, trong không khí phát ra âm thanh ăn mòn, có thể nhìn ra được kịch độc vô cùng.

Âm ầmI

Một tường đá kiên cố trống rỗng hiển hiện, trước khi nọc độc tiến đến, ngăn ở giữa Từ Ngôn và quái mãng, tiếng xèo xèo nổi lên, tường đá nặng nề rất nhanh bị tan ra một cái động lớn.

Độc lực ngay cả nham thạch đều có thể trong nháy mắt ăn mòn, nếu chiếu vào trên mặt Từ Ngôn, kết quả có thể nghĩ.

Ông!

Đánh ra một quyền, liên tiếp tường đá cùng quái mãng đều bị Từ Ngôn đánh bay ra ngoài, đầu của yêu linh rơi ở phía xa đã xẹp xuống, không còn tiếng thở.

- Rắn độc không độc, trò cười thật buồn cười, ngươi thật coi ta là kẻ ngu.

Trong lúc tiếng nói lạnh vang lên, ánh mắt Từ Ngôn âm trầm nhìn về phía một bên, sau một tảng đá lớn, tu sĩ Hiên Viên đảo trước đó bỏ chạy chậm rãi bước ra ngoài.

- Ngươi không phải người ngu, cho nên, ngươi không phải A Ô.

- Làm sao mà biết, Hoán Nhan đan ngay cả Hóa Thần đều nhìn không thấu, chẳng lẽ ta mua hàng giả?

- Hoán Nhan đan của ngươi là đồ thật, ta không nhìn ra ngươi là ai, nhưng ta biết người ngươi giết, giết người Hiên Viên đảo ta.

- Nói đúng, trước đây không lâu vừa làm thịt một tên, nếu như tính luôn ngươi, là hai tên.

- Đứng đầu bảng quả nhiên thích khẩu xuất cuồng ngôn, Từ Ngôn, ngươi nên biết một chút, cũng không phải tất cả mọi người quan tâm vị trí đứng đầu Thiên Anh bảng, để Bao Tiểu Lâu chiếm cứ đứng đầu bảng, là những người ẩn thế chúng ta không thích cao điệu mà thôi.

- Các hạ lợi hại, ngay cả ta là ai đều có thể nhìn ra được, xem ra ngươi và Hiên Viên Báo kia, có chút đặc thù liên quan.

Từ Ngôn giơ tay lên, trong tay là tàn đao Long Ly, đối phương có thể xác nhận ra thân phận của hắn, chỉ có thể nói rõ một chút.

Tu sĩ Hiên Viên đảo trước mặt tồn tại liên hệ đặc thù với Hiên Viên Báo lúc trước bị Từ Ngôn đánh giết, là đối phương đã nhận ra trên người Từ Ngôn tồn tại khí tức Hiên Viên Báo, mới kết luận thân phận chân chính của Từ Ngôn.

- Ngươi rất thông minh, lại rất cẩn thận, hoàn toàn chính xác rất khó đối phó, vậy mà có thể suy tính đến tình trạng như thế...

Tu sĩ Hiên Viên đảo lạnh lùng nói:

- Ta gọi Hiên Viên Bình, là huynh trưởng của Hiên Viên Báo, chúng ta là huynh đệ ruột thịt, cho nên ta có thể ngửi được trên người ngươi có khí tức của thân nhân ta, ngươi giết Hiên Viên Báo, cho nên ngươi hẳn phải chết không nghỉ ngờ.

Hiên Viên Báo sẽ không không duyên cớ truy sát A Ô, A Ô cũng không nên không duyên cớ giết chết Hiên Viên Báo, chỉ có cừu gia, mới là chân hung giết chết Hiên Viên Báo, mà cừu gia của Hiên Viên đảo thì chỉ có một, là Từ Ngôn đầu bảng Thiên Anh đứng.

Nguyên lai là ca ca ruột, thế nào tướng mạo không giống.

Nếu như dung mạo giống nhau, Từ Ngôn sớm có thể nhìn ra hai người liên quan, cần gì chờ tới bây giờ, còn kém chút bị rắn độc cắn.

Gặp cừu gia, Từ Ngôn cũng không còn ngụy trang thành A Ô, trong mắt hiện ra ý lạnh, nói:

- Huynh đệ kia của ngươi tự mình muốn chết, ta cùng hắn không oán không cừu, hắn gặp ta đã hạ tử thủ, chẳng lẽ Hiên Viên gia các ngươi đều là chó dại, gặp ai thì cắn người đó?

- Chó dại hay chó điên, ta không biết, ta chỉ biết là Từ Ngôn ngươi đã trở thành đại địch của Hiên Viên đảo, cho dù ngươi may mắn không có chết tại Lâm Lang đảo, chờ ngươi trở lại Tây Châu vực, ngươi vẫn sẽ chết trong tay cường giả của Hiên Viên gia.

Hiên Viên Bình cũng không có bị cừu hận che đậy hai mắt, hắn vô cùng tỉnh táo, tâm cơ lòng dạ như thế, khó chơi hơn so với Hiên Viên Báo trước đó rất nhiều.

- Có thể để cho ta hiểu rõ lý do hay không, vì sao Hiên Viên đảo các ngươi muốn truy sát ta, ta và Hiên Viên gia các ngươi không oán không cừu, chẳng lẽ lại là Đan Thánh muốn Hiên Viên đảo các ngươi ra tay với ta?

Từ Ngôn nhíu mày hỏi, điểm này mới là chỗ hắn không hiểu.

- Đừng dán vàng lên trên mặt mình, Đan Thánh há có thể để ý nho nhỏ Nguyên Anh như ngươi, ngươi còn không có đến tình trạng bị Đan Thánh truy sát, để ngươi chết, là bởi vì ngươi không xứng với Hiên Viên Tuyết.

Hiên Viên Bình trầm giọng quát:

- Ngươi thắng, trở thành người đứng đầu Thiên Anh bảng, dùng quỷ kế là chiếm đa số, có thể thấy được nhân phẩm của ngươi thấp kém, ngươi lại thích đánh lén giở trò, nhân lúc người ta không để ý xuất thủ đả thương người, nếu để cho loại tiểu nhân thuần túy như ngươi trở thành cô gia Hiên Viên gia, cổ tu thế gia chúng ta chẳng phải bị người khác chê cười.

Một hồi chỉ trích, trước quy nạp Từ Ngôn là tiểu nhân, vì không để cho Hiên Viên gia Tam tiểu thư lạc lối, trưởng bối trong nhà lúc này mới hạ lệnh gạt bỏ, kể từ đó cho dù bị người ngoài biết, cũng sẽ tán dương Hiên Viên gia gia quy sâm nghiêm, huyết mạch thuần khiết, là cổ tu thế gia chân chính.

Nếu như Hiên Viên Bình nói lý do khác, sau khi Từ Ngôn nghe xong thì chỉ cười một tiếng, hắn sẽ không để ý, nhưng nghe Hiên Viên Bình nói đạo lý, Từ Ngôn nghe xong cơ hồ khit mũi coi thường.

- Hiên Viên Bình đúng không, còn cái gì ẩn thế gia, nói nhân phẩm ta thấp kém thích đánh lén, ngươi có phải quên vừa rồi ai dùng ra phương pháp giảo quyệt, là ai thề son sắt nói rắn biển không độc hay không?

Từ Ngôn cười lạnh một tiếng, nói: - Đến cùng là lỗ tai ta bị điếc, hay là Hiên Viên Bình ngươi đang đánh rắm.
Bình Luận (0)
Comment