Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1498 - Chương 1498: Lại Gặp Cường Địch

Chương 1498: Lại gặp cường địch Chương 1498: Lại gặp cường địchChương 1498: Lại gặp cường địch

Từ Ngôn không thích nhất chuyện tặc nói tặc thất đức.

Tất cả mọi người đều là Quạ Đen, đều đen như nhau, dựa vào cái gì Hiên Viên Bình có thể thề son sắt nói người khác là thấp kém, là thấp hèn?

Hiên Viên Bình dù sao cũng là cổ tu thế gia, sinh ra là công tử thế gia, hắn lại thế nào điệu thấp ẩn nhẫn, cũng là truyền nhân trong tộc, mà Từ Ngôn lại khác biệt.

Từ Ngôn xuất thân đạo sĩ, ở qua thanh lâu, làm qua hoàng đế, làm qua hòa thượng, ăn sạch chính tà hai phái, hắn không có gia giáo, cho nên một khi hắn mắng người, tất nhiên sẽ dùng hết các loại từ ngữ khó nghe.

- Ít giả bộ ra vẻ ta đây, Hiên Viên gia các ngươi ngoại trừ Tuyết nhi ra, không có một tên nào tốt lành, đệ đệ ngươi Hiên Viên Báo vừa gặp mặt đã xuống tay chém giết, ta không giết hắn, giữ hắn lại tới giết ta à? Còn có Hiên Viên Bình ngươi, đừng cho rằng mình là kẻ tốt lành gì, ngươi nói độc mãng thành không độc, nói láo là ai dạy ngươi? Truy sát ta thì là truy sát ta, còn đừng dán vàng lên trên mặt của mình, ngươi nghĩ Đan Thánh kia là thứ tốt lành gì à, Mạc Hoa Đà hèn hạ vô sỉ còn hơn ta một bậc đây, đừng nóng vội, món nợ này chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ tính nhất thanh nhị sở.

Bị Từ Ngôn thóa mạ như thế, Hiên Viên Bình há mồm muốn giảo biện, lại nói không ra lời.

Vừa rồi nói rắn độc thành không độc chính là hắn, muốn đánh lén chém giết Từ Ngôn nó cũng là Hiên Viên Bình hắn, không nói rõ còn tốt, một khi nói ra, nhân phẩm của Hiên Viên Bình so với Từ Ngôn cũng không có tốt hơn bao nhiêu.

- Ta không tranh đấu miệng lưỡi với ngươi, đã gặp nhau, ngươi chỉ có một con đường chết, đừng nói ngươi tham gia Thiên Anh lôi hao hết chuẩn bị ở sau, cho dù Từ Ngôn ngươi tại thời khắc toàn thịnh, ta cũng sẽ chém giết ngươi dưới kiếm!

Hiên Viên Bình lạnh giọng nói, toàn thân bùng nổ linh lực, trên trường kiếm loé lên một tia hào quang chướng mắt.

Kiếm của hắn cũng rất phổ thông, một thanh cổ kiếm không có gì đặc biệt, có trình độ pháp bảo cực phẩm, nhìn qua uy lực không nhỏ, nhưng không có có chỗ hơn người, duy chỉ có một sợi hào quang chảy xuôi trên lưỡi kiếm, không chỉ chướng mắt, còn có thể chấn động khiến người sợ hãi.

Ở trong hào quang kia tồn tại một cỗ đấu chiến chi ý thuần túy, giống như đạo hào quang này mới là chủ nhân của thanh kiếm, mà không phải Hiên Viên Bình.

Không có gì đặc biệt, tu sĩ Hiên Viên đảo phổ phổ thông thông, nhìn như phổ thông bình thường, lại hiện ra chỗ không bình thường hương, khi Từ Ngôn nhìn thấy đạo hào quang kia, cảm nhận được chiến ý bên trong hào quang, hắn bỗng nhiên giật mình.

- Đấu tiên kiếm ý!

Đấu tiên kiếm ý đã từng chém qua mình, Từ Ngôn đời này đều quên không được, lúc ấy nếu không phải bình sứ bị tiểu mộc đầu khống chế, thi thể Từ Ngôn đã phân thanh hai phía dưới đấu tiên kiếm ý.

Bản thể mạnh hơn, cũng ngăn không được một trảm toàn lực của đấu tiên kiếm ý, trừ phi đạt tới độ kiếp chi cảnh.

Tuyệt hiểm trước kia, giống như lại lần nữa xuất hiện, trong mắt phải Từ Ngôn bùng nổ kiếm mang.

- Một sợi đấu tiên kiếm ý, mà không phải toàn bộ...

Lấy kiếm nhãn thông nhìn ra chân tướng hào quang trên phi kiếm của Hiên Viên Bình, Từ Ngôn tuy thở dài ra một hơi, nhưng cũng không dám coi nhẹ cường địch.

Cục diện bây giờ là không có hậu thủ, thậm chí ngay cả Long Ly đều tàn phá không chịu nổi, Từ Ngôn rất khó ứng đối một sợi đấu tiên kiếm ý, không nghĩ tới cao thủ Hiên Viên gia còn có năng lực như thế, xem ra Hiên Viên Bình thật không muốn tranh trước mười, tranh đầu bảng thì chưa hẳn có thể đoạt đến, bất quá mười vị trí đầu thì tất có một chỗ cho hắn.

- Có thể nhìn ra đấu tiên kiếm ý, xem ra ánh mắt của ngươi không tệ, dừng ở đây rồi Từ Ngôn, lưu lại mệnh đi.

Hiên Viên Bình quát lạnh, kiên quyết xuất thủ, không chỉ mệnh lệnh của gia chủ, còn có nợ máu của đệ đệ hắn - Hiên Viên Báo, món nợ này nhất định phải tính toán rõ ràng, cho nên Từ Ngôn nhất định phải chết tại Lâm Lang đảo.

- Hỏa Bạt!

Từ Ngôn vội vã trốn tránh, vận dụng ra lực lượng nhục thân, độ cực nhanh tránh đi một kích của đối phương, đồng thời thả ra mười mấy đầu Hỏa Bạt còn lại.

Hỏa Bạt lấy được từ Vô Tướng phái, đã bị dùng không sai biệt lắm, chỉ còn lại mười mấy đầu này, Từ Ngôn dự định đưa tất cả cho Hiên Viên Bình.

- Luyện hồn!

Thôi thúc ra Hỏa Bạt còn không tính, mười mấy đầu luyện hồn còn sót lại cũng bị vận dụng, dù sao trên người không có còn lại nhiều đồ tốt, cùng lắm thì một nghèo hai trắng, trước cắt bỏ phiền phức bây giờ lại nói.

Từ Ngôn cũng không muốn cùng Hiên Viên Bình tử chiến.

Người ta có một sợi đấu tiên kiếm ý, Từ Ngôn hắn chỉ có một thanh tàn đao, còn không cách nào thôi thúc quá lâu lại ân muốn nghỉ ngơi một chút, bằng không tàn đao cũng phải nát.

Huống hồ nơi này là Lâm Lang đảo, chỉ có ba ngày thời gian, không chiếm được Khốn Long Thạch, phiền phức của Từ Ngôn hắn sẽ càng lớn.

Còn có một đám cừu gia đang truy tung, nếu như hiện giờ liều mạng, tuyệt không phải cử chỉ sáng suốt.

Tế ra Hỏa Bạt cùng luyện hồn, trong lúc nhất thời bên trong rừng đá, biển lửa nổi lên bốn phía, quỷ khí âm trầm, tăng thêm Từ Ngôn vận dụng pháp thuật cuồng phong, toàn bộ bên trong rừng đá tràn đầy tiếng gió hú âm u.

Đừng nhìn Hiên Viên Bình nắm chắc mười phần, hắn cũng không có dám chủ quan.

Dựa vào bí pháp luyện hóa một tia khí tức đấu tiên kiếm ý lên trên trường kiếm, thật sự là hắn có lòng tin khiêu chiến Bao Tiểu Lâu, nhưng hắn càng kiến thức thấy kỳ công mà Từ Ngôn sử dụng để phá vỡ Cổ quốc, loại công pháp uy năng cực lớn, tất cả Nguyên Anh đều chấn động không gì sánh nổi.

Hiên Viên Bình thật ra kiêng kị rất sâu, hắn dự định làm gì chắc đó, chỉ cần ngăn chặn Từ Ngôn, tu sĩ một phương Hiên Viên đảo cũng không chỉ có Hiên Viên Bình hắn một người, một khi có người khác đến giúp đỡ, sẽ là tử kỳ của Từ Ngôn.

Có ý kéo dài cùng phòng ngự, có lẽ Hiên Viên Bình sẽ không thua trong thời gian ngắn, thậm chí sẽ không rơi xuống hạ phong, nhưng hắn cũng đã làm mất đi thời cơ tốt nhất cuốn lấy Từ Ngôn.

Hiên Viên Bình đã biết Từ Ngôn là người tâm ngoan thủ lạt, còn không tuân theo quy củ, người ta há có thể cùng hắn ở đây hao tổn tốn thời gian.

Một vòi rồng lớn bị Từ Ngôn thôi thúc, hắn lập tức khống chế hơn mười đầu Hỏa Bạt xúm lại bên người cường địch, một chữ bạo vừa ra khỏi miệng, mười mấy đầu Hỏa Bạt sụp đổ, lấy lực lượng cuối cùng nổ ra liệt diễm mãnh liệt cùng linh lực ba động đầy nóng nảy.

Hiên Viên Bình hoàn toàn chính xác tinh thông độn pháp Hỏa hệ, nhưng bên trong Hỏa Bạt bạo liệt trình độ như vậy, hắn thi triển không được độn thuật, kinh hô một tiếng vội vàng lấy phi kiếm ngăn cản, thậm chí ngay cả sợi đấu tiên kiếm ý trên lưỡi kiếm kia đều bị hắn vận dụng, có thể nhìn ra được, tên này là một người rất sợ chết.

Hỏa Bạt nổ tung đồng thời, Từ Ngôn bứt ra liền đi, như thiểm điện lao ra khỏi vòng chiến, một khi cách xa cường địch, lập tức sử dụng độn pháp chui vào trong lòng đất.

Lần này Từ Ngôn vận dụng thổ độn, tiềm hành trong lòng đất, vừa tính toán khoảng cách, không lâu sau đó lại lần nữa xông ra mặt đất, thân hình một trận mơ hồ, hóa thành thanh phong biến mất không còn tăm tích.

Lấy độn thổ che đậy khí tức bản thể, Từ Ngôn triệt để bỏ rơi Hiên Viên Bình ở phía xa, chờ đến Hỏa Bạt biến mất không còn bên trong rừng đá, Hiên Viên Bình biết mình bị lừa, gâm thét phóng lên tận trời, muốn lấy linh thức bao phủ bốn phía.

Bởi vì Từ Ngôn đi là lòng đất, trừ phi tận lực chìm linh thức xuống mặt đất, nếu không rất khó truy tung tới địch nhân dưới lòng đất, trong rừng xung quanh lại tồn tại không ít khí tức đại yêu, Hiên Viên Bình hết sức cẩn thận, lấy linh thức vội vàng tìm tòi một lần lập tức cách xa khu vực rừng đá, biến mất giữa khu rừng.

Liên tiếp gặp nạn, Từ Ngôn ảo não không thôi. Cái bóng của di tích Đan phủ cũng không thấy đâu, bảo bối gì cũng không tìm được, cừu gia thì càng tụ càng nhiều.

Dừng bước lại ở biên giới cổ lâm, trước mặt Từ Ngôn là biển cát mênh mông vô bờ, sau một canh giờ đi đường, hắn rốt cục xông ra Ngư Hải sâm lâm, sắp đến Phệ Linh sa mạc.

- Lại thêm một cường địch, Linh Tê viên đến tột cùng ở nơi nào, lần này, số lượng tu Sĩ tìm kiếm Đan phủ di tích hẳn là sẽ không ít, mau chóng tìm tới Đan phủ mới được...

Nhìn khu vực sa mạc vô biên, Từ Ngôn nhíu chặt lông mày, không ở lâu, thả người gấp vút đi.
Bình Luận (0)
Comment