Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1504 - Chương 1504: Côn Trùng Kỳ Quái (Hạ)

Chương 1504: Côn trùng kỳ quái (hạ) Chương 1504: Côn trùng kỳ quái (hạ)Chương 1504: Côn trùng kỳ quái (hạ)

Giáp trùng hiếm lạ, có thể thôn phệ linh lực, linh khí thậm chí pháp bảo cùng hỏa diễm, Từ Ngôn quả thật khiếp sợ không thôi.

Nếu là giáp trùng chỉ có trình độ như vậy, hắn vẻn vẹn chấn kinh, bây giờ giáp trùng bò đến, Từ Ngôn lại bắt đầu nghi ngờ.

Mình ăn thật ngon sao?

Hay là nói, so với linh khí cùng pháp bảo, giáp trùng càng ưa thích ăn người hơn?

Không đợi Từ Ngôn suy nghĩ nhiều, giáp trùng đã đến gần, Từ Ngôn vội vàng chấn động lưỡi đao chấn lui giáp trùng khỏi chuôi đao, bay ngược ra sau.

Từ Ngôn lui, giáp trùng đuổi theo, thật giống như trên người Từ Ngôn có mỹ vi.

Lượn quanh ba vòng bên trong kỳ trận Bình Tứ Hải, Từ Ngôn cảm giác được Bình Tứ Hải nhịn không được bao lâu, thế là không còn lùi lại mà ánh mắt trầm xuống, vận chuyển lực lượng toàn thân quyết định trước chấn giáp trùng đi ra trong ngọn lửa bên ngoài lại nói.

Dù sao, giáp trùng này thích thôn phệ linh khí bên trong hỏa diễm, để nó tạo thêm chút phiền phức cho Đan Hoa cũng tốt.

Không có trảm Long Ly ra, đao kiếm đã tàn phá, lại bị gặm ăn thì càng tàn phế, Từ Ngôn vận dụng công phu Phi Thạch, lấy lực lượng to lớn rót vào linh thạch, mang theo âm thanh xé gió lạnh thấu xương thẳng đến giáp trùng.

Va chạm trong dự liệu cũng chưa từng xuất hiện, linh thạch ngược lại đánh trúng tiểu giáp trùng, lại bị giáp trùng vững vàng bắt lấy, thế mà bắt đầu gặm lấy gặm để, a a mấy ngụm, một khối linh thạch tiến vào trong bụng, đôi mắt nhỏ đảo vòng nhìn về phía Từ Ngôn, xem bộ dáng là chưa ăn no.

- Ngay cả linh thạch cũng ăn!

Từ Ngôn lại lần nữa đánh ra linh thạch, không đánh linh thạch, giáp trùng sẽ nhào tới, trước khi biết rõ giáp trùng có độc hay không, Từ Ngôn cũng không muốn bị gia hỏa này cắn một cái.

Phát hiện có thể sử dụng linh thạch nuôi nấng giáp trùng, Từ Ngôn an tâm không ít, hắn có rất nhiều linh thạch, coi như bị ăn sạch, còn có một đầu linh thạch tinh túy đây.

Ném ra từng khối từng khối linh thạch, Từ Ngôn vừa đút giáp trùng vừa cảm giác dị thú này.

Không bao lâu, lông mày Từ Ngôn khẽ nhúc nhích, nhìn ra cảnh giới của giáp trùng.

- Đại yêu...

Đại yêu có thể huyễn hóa bản thể lớn nhỏ ngược lại chẳng có gì lạ, để Từ Ngôn kinh hãi chính là năng lực của giáp trùng này.

Một dị thú có thể ăn linh thạch, có thể thôn phệ ăn bảo, thậm chí ngay cả liệt diễm do linh bảo sinh ra đều có thể gặm nuốt, đã vượt ra khỏi năng lực đại yêu, nếu như đổi thành đại yêu khác bị linh bảo nhốt, tuyệt đối hẳn phải chết.

Nếu như giáp trùng này trưởng thành đến Yêu Vương thậm chí Hóa Vũ, chẳng phải chỉ có thể lấy hai từ kinh khủng để hình dung.

- Dị thú hiếm thấy, đã có thể gặp nhau ở trong Dược Vương Lô, xem ra chúng ta hữu duyên, ta thu ngươi!

Ánh mắt Từ Ngôn ngưng tụ, vận dụng lực lượng Nguyên Anh, hình thành thần niệm bao phủ giáp trùng, thủ đoạn như thế chính là thủ pháp thu phục linh thú, chỉ cần tìm được thần hồn của đối phương, trấn áp nó khiến cho thuần phục, có thể thu làm linh thú.

Tu vi Nguyên Anh đỉnh phong, đủ để thu phục đại yêu.

Pháp môn bình thường, lúc này lại xuất hiện ngoài ý muốn, mặc cho Từ Ngôn lấy thần niệm bao phủ giáp trùng, người ta vẫn từng ngụm từng ngụm thôn phệ linh thạch, mà đôi mắt nhỏ lần nữa nhìn về phía Từ Ngôn, giống như linh thạch đã không còn ngon miệng, Từ Ngôn mới thật sự là mỹ thực.

Tiểu giáp trùng bắt đầu không thích thôn phệ linh thạch nữa, có linh thạch cắn mấy cái đã bị ném ra, trảo nhỏ nhúc nhích, lần nữa tiếp cận Từ Ngôn. Dùng thần niệm thế mà tìm không thấy thần hồn của giáp trùng, Từ Ngôn phát hiện giáp trùng đang bò đến mình, rơi vào đường cùng, tâm niệm vừa động thả ra Tiểu Thanh, phân phó Tiểu Thanh ngăn cản giáp trùng.

Thả ra Tiểu Thanh bất quá xem như một loại chướng ngại vật mà thôi, Từ Ngôn căn bản không có trông cậy vào Tiểu Thanh có thể đỡ nổi giáp trùng, nhưng kỳ quái là, sau khi Tiểu Thanh xuất hiện, con giáp trùng kia thế mà thật bị ngăn cản không dám động.

Thừa dịp cơ hội khó được, Từ Ngôn càng thêm cẩn thận cảm giác.

Thần niệm tìm kiếm, Từ Ngôn rốt cuộc tìm được khu vực trung tâm của giáp trùng, nơi này là trong đầu giáp trùng, có một ánh vàng ảm đạm trôi nổi, lộ ra mơ màng độn độn, lộ ra một cỗ khí tức Hoang Cổ, hẳn là thần hồn, chỉ là không cách nào thẩm thấu, càng đừng đề cập hàng phục hoặc trấn áp.

Cảm giác được thần hồn ánh vàng, Từ Ngôn thở dài, thu hồi thân hồn.

- Trùng loại quả nhiên phần lớn không có thần trí, căn bản không có cách thu phục làm linh thú...

Bên trong tiếng nói nhỏ, Từ Ngôn hiện ra vẻ mặt tiếc nuối.

Giáp trùng có được năng lực thôn phệ linh khí, có thể xưng tiền đồ vô lượng, nếu như có thể nuôi lớn, chính là một phần trợ lực to bằn trời, đáng tiếc, giống như phần lớn trùng loại, giáp trùng này chỉ có thần hồn mà không có thần trí, không cách nào trở thành linh thú.

Trong thiên hạ, số lượng Yêu tộc phong phú, chủng loại đa dạng, nhất là Trùng tộc, mặc dù cũng phân loại làm Yêu tộc, nhưng tương đối đặc thù.

Trùng tộc ở nơi ngọn nguồn, thích âm lãnh, mà phần lớn không có thần trí, chỉ biết ăn uống, kể từ đó cho dù thiên phú kinh người, cũng không có người có thể khống chế, rất giống chó và heo, chó có thể nuôi trông nhà hộ viện, mà heo chỉ có thể nuôi để ăn thịt.

Thất vọng, Từ Ngôn thở dài, bắt đầu suy tư như thế nào lợi dụng giáp trùng phá vỡ hiểm cục bây giờ, thế nhưng không đợi hắn suy nghĩ nhiều, bỗng nhiên bị một màn trước mắt chấn kinh.

Chỉ gặp Tiểu Thanh đang nhấc chân đạp mạnh giáp trùng, vừa giẫm vừa mắng:

- Đi đi đi! Đi ra đi ra! Cây nấm của ta mới không cho ngươi ăn!

Tiểu Thanh giãm côn trùng mà thôi, còn chấn kinh không đến Từ Ngôn, để Từ Ngôn kinh ngạc chính là con giáp trùng bị giãm kia, mặc dù bị dẫm đến chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn như cũ chăm chỉ không ngừng leo đến bên chân Tiểu Thanh, trong ánh mắt nhỏ mang theo một tia chờ mong quái dị, giống như khẩn cầu.

Từ khi Tiểu Thanh được thả ra, tiểu giáp trùng đã lờ đi Từ Ngôn, mà nhìn chằm chằm Tiểu Thanh không thả, giống như thuốc dán da chó.

- Nó muốn ăn cây nấm phía sau ngươi?

Từ Ngôn bất đắc dĩ hỏi một câu, Tiểu Thanh cõng quái kén không sai biệt lắm như bao y phục, căn bản không nhìn ra bên trong là cây nấm, ngay cả linh thức đều không thể xuyên thấu.

- Nó quá tham lam, cây nấm trân quý há có thể cho trùng ăn cây!

Tiểu Thanh tức giận không thôi, vừa giãm vừa nói.

- Ngươi có thể cùng nó câu thông? Biết tâm niệm của nó?

Từ Ngôn lần nữa giật mình, nếu như Tiểu Thanh có thể cùng giáp trùng câu thông, còn có cơ hội thu phục giáp trùng, chỉ bất quá loại thu phục này không cách nào bị Từ Ngôn khống chế, xưng là thu lưu ngược lại không sai biệt lắm, khi nào cần giáp trùng, cho dù phóng xuất cũng chưa chắc hữu dụng, bởi vì không cách nào khống chế.

- Con côn trùng này tương đối ngốc, chỉ biết ăn, ta có thể cùng nó câu thông không sai biệt lắm, chủ nhân ở nơi nào nhặt được côn trùng thùng cơm này?

Tiểu Thanh mang theo nghi hoặc hỏi, nói xong nhíu nhíu mày, giống như rất thay chủ nhân lo lắng.

Mình đã đủ choáng váng còn nói người khác ngốc, Từ Ngôn thực sự không đành lòng nói ra chân tướng này, há to miệng, thở dài.

- Có thể câu thông thì tốt, ngươi thử mệnh lệnh nó giúp chúng ta tìm ra một đường ra một chút, nếu không chúng ta đều phải chết ở bên trong Dược Vương Lô, nơi này chính là bên trong linh bảo.

Từ Ngôn tiếp tục phân phó Tiểu Thanh.

- Vâng, chủ nhân.

Tiểu Thanh từ trước đến nay nghe lời, nhận được mệnh lệnh lập tức nhấc chân hung hăng đạp lên giáp trùng, chu cái miệng nhỏ, phun ra một chuỗi bong bóng, ùng ục ục không biết đang nói cái gì.

Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của linh thú, Từ Ngôn cảm thấy mình lúc trước thu Tiểu Thanh là một sai lầm, hắn sau này cũng sẽ không lại thu lấy con cua làm Linh thú.

Đừng nhìn Tiểu Thanh có chút khờ ngốc, người ta thật có thể câu thông cùng giáp trùng, Tiểu Thanh phun ra bong bóng, tiểu giáp trùng thế mà cũng đang bẹp miệng, chỉ là giáp trùng nhả không ra bong bóng, bằng không hai vị này không cùng một chỗ thổi bong bóng là không được.

Chẳng mấy chốc, tiểu giáp trùng giơ lên xúc giác bên miệng, quay người bò đi nơi xa, bò lại nơi hẻo lánh nó ban đầu xuất hiện, cắm đầu gặm nuốt.

Từ Ngôn đi theo, phát hiện thứ giáp trùng đang gặm lại là một góc trong vách của Dược Vương Lô.

- Linh bảo cũng có thể gặm!

Giáp trùng cử động như vậy, thực sự làm cho Từ Ngôn cả kinh không nhẹ, càng làm cho hắn thấy được một chút hi vọng.

Không cần nhiều, chỉ cần gặm Dược Vương Lô ra một cái lỗ nhỏ, Từ Ngôn có thể mượn nhờ độn pháp chạy ra vùng đất chết này.

- Cố lên nha tiểu giáp trùng, chỉ cần có thể chạy thoát, đưa ngươi một đầu linh mạch tinh túy đều được...

Từ Ngôn vừa nói nhỏ, bốn phía đã xuất hiện tiếng oanh minh cổ quái, kỳ trận Bình Tứ Hải rốt cục bị Dược Vương Lô luyện hóa, liệt diễm mang theo nhiệt độ cao trí mạng từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Bình Luận (0)
Comment