Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1505 - Chương 1505: Ác Chiến Dược Vương Lô (Thượng)

Chương 1505: Ác chiến Dược Vương Lô (thượng) Chương 1505: Ác chiến Dược Vương Lô (thượng)Chương 1505: Ác chiến Dược Vương Lô (thượng)

Một khi kỳ trận Bình Tứ Hải vỡ vụn, liệt diễm hung mãnh lập tức từ bốn phương tám hướng cuốn tới.

Từ Ngôn thân ở trong biển lửa, cầm tàn đao trong tay, người khoác tàn giáp, ỷ vào bản thể cường hoành ngăn cản nhiệt độ cao, khóa chặt lông mày, bất đắc dĩ vận chuyển kỳ công Hiệp Thiên Hạ, cường hóa bản thể đến càng kiên cố hơn.

Không nói trước tiểu giáp trùng có thể gặm ra một cái khe hay không, lần này liệt diễm luyện bên trong Dược Vương Lô để Từ Ngôn chịu không nổi, dị bảo loại hình đan đỉnh dược lô, uy năng lớn nhất không phải ở bên ngoài, mà ở bên trong.

Hỏa diễm phô thiên cái địa, mang theo tiếng vang hô hô kỳ quái, nhiệt độ cao bốc lên, trên người Từ Ngôn xuất hiện mùi khét lẹt.

Lấy Giác Thạch Giáp kiên cố, coi như tế luyện ở bên trong Dược Vương Lô, nhất thời cũng không có cách luyện hóa, cho nên, nơi phát ra mùi khét là huyết nhục của Từ Ngôn.

Giác Thạch Giáp đã không còn hoàn chỉnh, giáp trụ bảo hộ không được huyết nhục bị nhiệt độ cao thiêu đốt đến khét lẹt, trên người Từ Ngôn bắt đầu trải rộng từng vết thương, lộ ra nhìn thấy mà giật mình, bất quá những vết thương khét lẹt này lại không còn mở rộng sau khi thi triển kỳ công Hiệp Thiên Hạ, mà bắt đầu ngưng kết.

- Quả nhiên là kỳ trận Bình Tứ Hải, không tệ không tệ, ngay cả trận đạo tuyệt học của Thông Thiên tiên chủ đều có thể thi triển, tiểu tử ngươi thật khiến cho người ta giật mình.

Âm thanh của Đan Hoa truyền đến từ bên trong hỏa diễm, mang theo một tia lười biếng cùng khinh thường, giống như Từ Ngôn đã thành con mồi của hắn, cũng không còn cách nào đào thoát.

- Luyện thân bất diệt, đi Hiệp Thiên Hạ... Ngươi đang vận chuyển một phần kỳ công khác tên là Hiệp Thiên Hạ, Ác Như Phong, Bình Tứ Hải, Hiệp Thiên Hạ, ba loại tuyệt học này đều là công pháp của Thông Thiên tiên chủ, nhất là Hiệp Thiên Hạ, là bí mật bất truyền của Huyễn Nguyệt cung chúng ta, Từ Ngôn, ngươi lại tập được cái này từ đâu, chống cự vô dụng, không có chút ý nghĩa nào, không bằng nói ra bí ẩn của ngươi, dâng ra dị bảo của ngươi, dùng chúng đổi lấy sinh cơ.

Âm thanh của Đan Hoa rất bình thản, giọng nói chiêu hàng, hắn tận lực áp chế hiếu kì vê Từ Ngôn, hắn thật ra sớm muốn rút ra hồn phách của con mồi, xem thử đến cùng cất giấu bí ẩn thiên đại gì.

Một tu sĩ Nguyên Anh, không có khả năng tiếp xúc đến tuyệt học của Tán Tiên, càng không có khả năng tuỳ tiện học được, Mạc Hoa Đà đã nhìn ra, Từ Ngôn không chỉ người mang trọng bảo, còn bí ẩn động trời không có ai biết.

Ánh mắt Mạc Hoa Đà rất độc ác, Từ Ngôn lại đi giảo biện cũng vu sự vô bổ, hắn trầm ngâm một lúc sau, nói:

- Muốn biết bí ẩn của ta, cần dùng bí ẩn của Huyễn Nguyệt cung ngươi để trao đổi, ta muốn biết tin tức về cung chủ Huyễn Nguyệt cung - Lâm Tích Nguyệt.

- Làm càn!

Tiếng nói Đan Hoa trở nên lạnh lẽo, nói:

- Tục danh của cung chủ, há có thể gọi thẳng, tin tức của cung chủ càng không phải Nguyên Anh nho nhỏ như ngươi có thể nghe ngóng, Tán Tiên chí cường, phàm nhân không được vọng nghị.

Không nghĩ tới lão hồ ly Đan Thánh này kính sợ đối với tông môn hắn như thế, hai mắt Từ Ngôn tỏa sáng, trâm giọng nói:

- Tán Tiên cũng không phải Chân tiên, vẫn như cũ dừng lại ở Chân Võ giới, thế nào không thể nghị luận đây, xem ra ngươi vẫn là môn nhân tốt tôn sư trọng đạo, ta thật sự không hiểu được, ngươi đã tôn sư trọng đạo, vì sao muốn đào mộ phần tổ sư gia nhà mình đây? Như thế nói ra, ngươi hẳn là một hạng người đại nghịch bất đạo.

- Nói hươu nói vượn! Lão phu khi nào mộ phần tổ sư đào mình, Từ Ngôn, thu hồi trò xiếc bất nhập lưu kia của ngươi, ngươi cho rằng lão phu là Bao Tiểu Lâu tên phế vật kia? Ha! Lão phu là đứng đầu Bách Thần bảng, đường đường Đan Thánh, há có thể bị ngươi nói bậy nhiễu loạn tâm thần. Âm thanh Đan Hoa mang theo vô cùng miệt thị, nói.

- Lui một vạn bước, coi như ngươi có thể nhiễu loạn tâm thần lão phu lại như thế nào, đừng quên chính ngươi là cá trong chậu, căn bản trốn không thoát Dược Vương Lô.

- Trốn thoát được hay không, không cần Đan Thánh hao tâm tổn trí, ta sống hay chết, cũng không liên quan gì đến Huyễn Nguyệt cung các ngươi, chỉ là tại hạ cảm thấy thay không đáng tổ sư gia các ngươi, môn hạ xuất hiện gia hỏa bất hiếu còn tự phong Đan Thánh, thật sự tức cười, Mạc Hoa Đà, ngươi nên đổi phong hào, gọi trộm mộ còn tạm được.

- Trộm mộ? Lão phu trộm mộ gì, trộm mộ ai?

Mặc dù Đan Hoa có chút kinh ngạc không hiểu, liệt diễm xung quanh lại càng ngày càng nóng, dù sao hắn đang thúc giục Dược Vương Lô, không quan tâm vừa luyện hóa con mồi, vừa cùng con mồi đàm thiên luận địa một lần.

- Ngươi trộm mộ tổ sư gia của các ngươi, đừng quên nơi này là địa phương gì, Lâm Lang đảo! Lâm Lang đảo chủ là ai? Ngôn Thông Thiên! Đừng nói Mạc Hoa Đà ngươi không biết Ngôn Thông Thiên và cung chủ các ngươi có liên quan gì nha.

- Thông Thiên tiên chủ cùng Huyễn Nguyệt cung chủ vốn là vợ chồng đạo lữ, điểm này thiên hạ ai không biết.

- Vậy được rồi, Ngôn Thông Thiên chết, Lâm Lang đảo thành một tòa mộ phần, con cháu bất hiếu ngươi vừa rồi đào hố to chôn Dược Vương Lô của ngươi, còn làm cái gì luân thủy chi trận, ngươi đào một cái hố còn chưa đủ, thế mà đào chín cái, đây là không muốn để cho tổ sư gia an bình có phải hay không!

- Nói bậy nói bạ! Thông Thiên tiên chủ tuy nói là xuất thân tán tu, nhưng lại quy về Đạo Phủ một phái, lão phu chính là môn hạ của Huyễn Nguyệt cung, người kia căn bản không phải tổ sư gia của ta.

- Ngươi nói không phải thì không phải à, chẳng lẽ địa vị của ngươi còn cao hơn Tán Tiên? Ta thấy ngươi vẫn nên đi về hỏi cung chủ các ngươi, đến cùng có thể đào đất trong Lâm Lang đảo hay không, lại đến đây giảo biện. Từ Ngôn nói mấy lời, chọc Đan Thánh tức giận đến không nói được, ngược lại chọc đối phương cho nghe vui vẻ.

Thân ảnh Đan Hoa đi ra từ trong biển lửa, đứng ở trước mặt Từ Ngôn cười nói:

- Con chuột nhỏ ngươi rơi vào chảo dầu không nghĩ như thế nào bảo mệnh, ngược lại cùng ta quỷ biện nửa ngày, chẳng lẽ ngươi muốn kéo dài thời gian? Đừng quên nơi này là Dược Vương Lô, ngươi kéo càng lâu, chết được sẽ càng nhanh.

Ở bên ngoài kéo dài thời gian có lẽ còn có chút cơ hội chạy trốn, kéo dài thời gian bên trong linh bảo, hoàn toàn ngược lại, bởi vì lúc nói chuyện, lửa bên trong Dược Vương Lô cũng không có tắt, ngược lại càng ngày càng bạo liệt!

Giống như bị thân ảnh Đan Hoa kinh động, Từ Ngôn lùi lại hai bước, lại dời về phía bên phải một bước, nhìn như bị giật mình, khi hắn đứng vững, vị trí vừa hay ở giữa Đan Hoa cùng tiểu giáp trùng ở bên trong nơi hẻo lánh.

Từ Ngôn quả thật đang trì hoãn thời gian, hi vọng duy nhất của hắn, là con côn trùng cổ quái kia.

Thông qua Tiểu Thanh cảm giác, Từ Ngôn có thể đại khái đánh giá ra tiểu giáp trùng đang ra sức gặm nuốt một góc của Dược Vương Lô, mặc dù không nghĩ ra giáp trùng cổ quái này tại sao lại nghe theo lời Tiểu Thanh, bất quá tóm lại là một chút hi vọng sống.

Bây giờ gặm nuốt nửa ngày, Dược Vương Lô không gặp xuất hiện khe hở, nhưng Đan Hoa cũng không có phát giác được dị dạng.

Xem ra, cỗ đan thể phân thân của Đan Thánh này chỉ có thể miễn cưỡng thôi thúc Dược Vương Lô, cũng không thể triệt để chưởng khống Dược Vương Lô, từ đầu đến cuối không có phát hiện tiểu giáp trùng tồn tại, nếu như đổi thành bản thể Mạc Hoa Đà ở đây, đừng nói giáp trùng, một hạt bụi người ta cũng có thể phát giác cái nhất thanh nhị sở.

Vì kéo dài thời gian, Từ Ngôn chịu đựng liệt diễm còn muốn nói thêm mấy câu nữa, không nghĩ tới vừa há miệng ra đã có một tia lửa vọt tới, hình thành hỏa diễm xiềng xích, ngoài thân hắn tản mát ra hỏa diễm càng thêm mãnh liệt. Nhiệt độ cao tri mạng đánh tới, Từ Ngôn vội vàng vận dụng linh lực, đáng tiếc Tử Phủ không còn nhiều năng lực, căn bản không còn nhiều linh lực có thể dùng.

Đan Hoa chắp tay sau lưng, cười mỉm nhìn qua Từ Ngôn bị xiêng xích ngọn lửa vây chết, nói:

- Đừng vùng vấy, an tâm chết đi, hết thảy bí ẩn của ngươi, ta sẽ biết được từ bên trong hồn phách của ngươi, ngươi không phải am hiểu luyện hồn sao, lão phu cũng biết thủ đoạn nho nhỏ kia, rất nhanh, ngươi sẽ cảm nhận được mùi vị trở thành luyện hồn.

Đan Hoa gia tăng uy năng của Dược Vương Lô, thật ra hao phí khí lực cũng không nhỏ, hai tay ở sau lưng đang run nhè nhẹ.

Bảo giáp ngoài thân của Từ Ngôn thực sự khó chơi, muốn luyện hóa không biết cần hao phí bao lâu, dù sao cũng là phân thân, không cách nào thời gian dài thôi thúc linh bảo Dược Vương Lô, cho nên Đan Hoa dự định ra tay từ khe hở của bảo giáp, trước đốt Từ Ngôn thành cả người là động, kể từ đó bảo giáp mạnh hơn cũng bảo hộ không được.
Bình Luận (0)
Comment