Chương 1506: Ác chiến Dược Vương Lô (trung)
Chương 1506: Ác chiến Dược Vương Lô (trung)Chương 1506: Ác chiến Dược Vương Lô (trung)
Mạc Hoa Đà sớm đã nhìn ra Từ Ngôn là hạng người xảo trá, tuỳ tiện không cách nào đạt được tin tức hắn cần, thay gì hao tổn tốn thời gian, không bằng trước luyện hóa lại nói.
Chỉ cần tiêu diệt nhục thân Từ Ngôn, còn lại hồn phách, lấy cỗ phân thân chỉ thể Đan Hoa này đủ để chưởng khống cục diện.
Ba trận ác chiến kinh thiên trên lôi thứ nhất, Mạc Hoa Đà thấy nhất thanh nhị sở, lấy lòng dạ cay độc của hắn, há có thể xem thường Từ Ngôn, chỉ có diệt sát địch nhân, mình mới là an toàn nhất.
Mạc Hoa Đà điều động Dược Vương Lô, bắt đầu toàn lực xuất thủ, thương thế của Từ Ngôn lập tức trở nên càng thêm đáng sợ, chỗ không có Giác Thạch Giáp bảo hộ máu thịt be bét, thậm chí xuất hiện xương trắng.
Linh bảo toàn lực luyện hóa, uy lực có thể nghĩ.
Phát giác được sát ý của đối phương, Từ Ngôn rơi vào đường cùng, tâm niệm vừa động, trao đổi Thiên Cơ Phủ, một linh quả hình hồ lô xuất hiện trong tay, tiếp đó há miệng ăn vào.
Từ Ngôn thu hết Linh Lung Quả trên người mấy vị yêu vương, dù không đủ mười quả, Từ Ngôn không thể quay về Tình Châu giới, cho nên ăn một quả sẽ thiếu đi một quả, không phải vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không tùy tiện nuốt.
Một khi linh quả vào bụng, lập tức nổ lên linh lực bàng bạc, còn có một cỗ lực lượng sinh cơ tràn đầy xông vào thân thể Từ Ngôn, miệng vết thương xuất hiện dấu hiệu khôi phục.
ÝỶ vào lực lượng sinh cơ của Linh Lung Quả, Từ Ngôn miễn cưỡng phong bế vết thương, ngay sau đó, một giọt nước biển hiện lên ở trước mặt, theo một chữ 'Phục' ra khỏi miệng, ngoài thân Từ Ngôn xuất hiện một cơn sóng lớn.
Nước biển do Súc Linh Quyết thu nhỏ chỉ còn lại có hai giọt, lúc này bị Từ Ngôn vận dụng một giọt, hỏa diễm xung quanh vì đó trì trệ, ngay sau đó tiếp tục dâng trào. Nước biển giống như hồng thủy ngập trời, bất quá chỉ là nước biển bình thường, ở bên trong linh bảo lật không nổi bọt nước quá lớn, chỉ có thể giúp đỡ Từ Ngôn ngăn cản nhất thời, tuyệt đối cản không được quá lâu.
Tiếng xèo xèo nổi lên, xung quanh Từ Ngôn trở nên tràn ngập hơi nước.
- Lực lượng sinh cơ... Ngươi ăn linh quả gì, lại có lực lượng sinh cơ.
Đan Hoa đứng ở trong ngọn lửa, cẩn thận động động cái mũi, đáng tiếc hắn ngửi không thấy, bởi vì hắn chỉ là phân thân, cũng không phải bản thể Đan Thánh.
- Ăn tự nhiên là linh quả hiếm thấy thế gian, thương lượng, thu hồi Dược Vương Lô của ngươi, ta cho ngươi một linh quả, ngay cả Đan Thánh ngươi cũng chưa thấy qua, như thế nào?
Giọng nói của Từ Ngôn xuyên thấu qua nước biển, vang lên.
- Linh quả mà Lão phu chưa thấy qua, không nhiều, nếu như ngươi muốn dùng cái này thoát thân, vậy thì mười phần sai, bởi vì nếu ngươi chết, tất cả linh quả trên người ngươi đều sẽ là của ta.
Đan Hoa cười lạnh tràn đầy âm trầm.
- Mạc Hoa Đà, ngươi không phải rất muốn biết lai lịch của ta còn có dị bảo à, tốt như vậy, ngươi thu hồi hỏa diễm, bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết.
Nước biển ngoài thân Từ Ngôn đã bị bốc hơi không còn, biển lửa lần nữa xúm lại, bất quá liệt diễm lần này không có lập tức quét sạch, mà quanh quẩn một chỗ ở xung quanh Từ Ngôn, phát ra tiếng hô hô gào thét.
- Nói đi, ngươi đến từ nơi nào, dị bảo trên người ngươi lại là đến từ nơi nào.
Trong biển lửa, ánh mắt của Đan Hoa trở nên sáng ngời, gắt gao tập trung vào con môi.
- Ta đến từ Thừa Vân Quan, lão đạo sĩ trong đạo quán là sư phụ của ta, gọi là Từ Đạo Viễn, mà ta ngoại trừ gọi Từ Ngôn ra, còn có tên khác, gọi là Ngôn Thông Thiên.
Từ Ngôn nặng nề thở dài, nhìn về phía đối phương, bất đắc dĩ nói:
- Thật ra, ta chính là Thông Thiên tiên chủ chuyển thế trùng sinh, là phu quân của Huyễn Nguyệt cung chủ các ngươi, cũng là trưởng bối sư môn của Mạc Hoa Đà ngươi, lần này nghe hiểu rồi chứ, còn không mau mau thu hồi Dược Vương Lô của ngươi.
Theo Từ Ngôn gào to, hỏa diễm xung quanh hắn thế mà bắt đầu chuyển động, lại không phải thối lui, mà mãnh liệt vọt tới, trong khoảnh khắc bao phủ hắn ở trong biển lửa.
- Nếu như ngươi chỉ biết hồ ngôn loạn ngữ, đừng nghĩ còn sống rời đi Dược Vương Lô, ngươi là Thông Thiên tiên chủ? Uổng cho ngươi nghĩ ra.
Mạc Hoa Đà cho dù cay độc, lúc này cũng bị tức giận đến sắc mặt trắng bệch, cả giận nói:
- Nếu ngươi là Thông Thiên tiên chủ, bản tọa sẽ là Chân Tiên bất tử kial
Không muốn mặt, Đan Thánh cho tới bây giờ chưa thấy qua không muốn mặt như thế, nói mình thành Tán Tiên trùng sinh, da mặt dày cỡ nào mới có thể?
- Nói dối quá nhiều quả nhiên gặp báo ứng, nói thật không ai tin...
Sắc mặt Từ Ngôn cũng rất không tốt, đến mức độ bây giờ, dù dùng thân thế của hắn đổi lấy sinh cơ, hắn đều nguyện ý, so với Tán Tiên chuyển thế, còn sống mới là thứ nhất, nếu như bị luyện chết trong Dược Vương Lô, đừng nói Tán Tiên chuyển thế, Chân tiên chuyển thế đều vô dụng.
Chỉ là đáng tiếc, Từ Ngôn nói thật thì lại không có người tin.
- Phục!
Đón liệt diễm, giọt nước biển cuối cùng bị Từ Ngôn dùng ra, ngoài thân lần nữa xuất hiện sóng lớn, liệt diễm bị cản lại.
- Tiếp tục như vậy không phải biện pháp, nếu như tiểu giáp trùng gặm không thấy linh bảo, ta chẳng phải hẳn phải chết không nghi ngờ, không được, cần ngẫm lại những biện pháp khác...
Từ Ngôn ở trong nước biển nhíu mày trâm ngâm, không thể đem toàn bộ hi vọng đều ký thác vào một trên người con côn trùng, nếu như giáp trùng gặm không ra cái khe, mình sớm muộn gì cũng sẽ bị luyện thành tro tàn, nhất là côn trùng kia ngay cả thần trí cũng không có, mà nơi này là bên trong linh bảo, muốn phá vỡ linh bảo, khó như lên trời.
Giáp trùng hiển nhiên không quá đáng tin cậy, thế là tâm niệm Từ Ngôn bắt đầu thay đổi thật nhanh, suy nghĩ những biện pháp khác.
Nước biển xung quanh càng ngày càng ít, liệt diễm sắp lần nữa vây kín, lông mày Từ Ngôn đang nhíu chặt không lâu sau bỗng nhiên giật giật.
Mình không xông ra được, lại không cách nào kiên trì quá lâu, cơ hội duy nhất là diệt sát Đan Hoa, chỉ cần Đan Hoa chết, Dược Vương Lô sẽ thành vật vô chủ, đến lúc đó thoát thân sẽ trở nên càng thêm dễ dàng.
Một khi Đan Hoa chết, Từ Ngôn không chỉ có thể xông ra Dược Vương Lô, thậm chí có thể dùng linh bảo này cho mình dùng.
Thừa dịp còn có một tầng nước biển tồn tại, Từ Ngôn quyết định chủ ý, lật bàn tay một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một linh quả, hình dạng hồ lô, khéo léo đẹp đẽ, nhìn qua đã biết bất phàm.
Một khi linh quả xuất hiện, lập tức phun trào lên một cỗ khí tức kỳ dị, cỗ khí tức này bao hàm lực lượng sinh cơ, hiện ra vô cùng huyền bí.
- Mạc Hoa Đà, ngươi không phải lịch duyệt hơn người à, ngươi đến xem, đây là linh quả gì.
Tiếng quát của Từ Ngôn vang lên từ bên trong màn nước, Đan Hoa đứng trong biển lửa đầu tiên cười nhạo, cho rằng đối phương còn đang vui đùa nhàm chán, nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt hắn dần dần biến mất, ngược lại biến thành kinh ngạc.
- Khí tức Mộc bản nguyên, đây là lực lượng sinh cơ, đây là... Bản nguyên linh quải!
Nhìn chằm chằm linh quả tiểu xảo trong tay Từ Ngôn, Đan Hoa đột nhiên gào to, mắt đầy vẻ không thể được tin, sau đó lại là mặt đầy kinh hỉ.
- Quả nhiên là bản nguyên dị bảo! Từ Ngôn, bảo bối trên người ngươi thế mà có thể kết ra mộc bản nguyên linh quả, lão phu có thể kết luận ngươi có Tiên Thiên Linh Bảo!
Đan Hoa đột nhiên cười phá lên, tiếng cười vô cùng kinh hỉ, thậm chí còn có thể nghe ra một cỗ tàn nhẫn.
- Ngươi nói không sai, đã lọt vào Dược Vương Lô hữu tử vô sinh, Tiên Thiên Linh Bảo và bản nguyên linh quả này đều cho ngươi, đổi ta một con đường sống, như thế nào?
Khi Từ Ngôn nói chuyện, một cánh tay khác chậm rãi nâng lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên trân châu, không đợi Đan Hoa nhìn ra là cái gì, đã bị Từ Ngôn nắm chặt tay, bao phủ.
- Nếu như ngươi luyện hóa ta, trước khi chết ta sẽ phá hủy tất cả bản nguyên linh quả, coi như ngươi đạt được Tiên Thiên Linh Bảo này, vẫn sẽ mất đi của cải khó có thể tưởng tượng được, phải biết linh quả như thế mười năm một quả, ngàn tuổi chưa chắc có được trăm quả, nếu như ngươi nguyện ý chậm rãi chờ kết quả, đại khái có thể hiện tại động thủ.
Từ Ngôn nói thế, vẻ mặt Đan Hoa lập tức hơi hơi biến hóa.