Chương 1511: Sư huynh sư đệ
Chương 1511: Sư huynh sư đệChương 1511: Sư huynh sư đệ
Thân ảnh bay đến từ nơi xa là một vị tu sĩ thanh niên, dung mạo mặc dù phổ thông, nhưng hai mắt như điện, lộ ra tinh thân sáng láng.
Phương thức người này tiến lên mười phần đặc biệt, sau khi nhảy ra sáu bước, dưới chân sẽ xuất hiện một đạo kiếm quang, bước thứ bảy của hắn vừa hay sẽ đạp ở trên kiếm quang, lần nữa nhảy tiếp đã vượt ngang trăm bước.
Ánh kiếm là một thanh phi kiếm, trên đó phun trào linh lực, sắc sảo nội liễm, trình độ khoảng pháp bảo cực phẩm, thậm chí xem như mặt hàng cao cấp bên trong pháp bảo cực phẩm.
Bảy bước đi nhanh trăm trượng, tốc độ tiến lên có thể xưng cực nhanh, mặc dù không so được ngự kiếm phi hành, cũng nhanh hơn nhiều khi so với tu sĩ tu luyện qua pháp môn luyện thể.
Thất Tinh Bách Trượng Bộ, thân pháp tuyệt học của Nhân Kiếm tông.
Làm trưởng lão Nhân Kiếm tông, Ô Hoành Mậu đã tu luyện trong tông môn ròng rã trăm năm.
Vô Cực Kiếm Pháp của hắn ở trong cao thủ đồng cấp bậc gần với sư huynh Chân Vô Danh, càng tu luyện Thất Tinh Bách Trượng Bộ tới cực hạn, có thân pháp như thế, đi vào bên trong hiểm địa lịch luyện có thể xưng như hổ thêm cánh.
Kiếm pháp cao thâm, thân pháp thành thạo, tu luyện trăm năm, kiến thức lịch duyệt của Ô Hoành Mậu càng xưa đâu bằng nay, cho nên hắn dám đến nhất đẳng hiểm địa, đến mảnh khu vực sa mạc hoang vu lại trải rộng tuyệt hiểm này.
Làm một trong Top 100 Thiên Anh bảng, Ô Hoành Mậu lần này tham gia Thiên Anh lôi có khiêu chiến lôi đài mười vị trí đầu qua một lần, đáng tiếc thua trận, bất quá hắn cũng không nhụt chí, bởi vì hắn còn trẻ.
Hơn trăm tuổi đã Nguyên Anh đỉnh phong, hoàn toàn chính xác trẻ tuổi, hắn có rất nhiều cơ hội cùng thời gian, mười vị trí đầu, sớm muộn gì cũng sẽ có một chỗ cho hắn.
Vừa đi nhanh trong sa mạc, Ô Hoành Mậu vừa tản ra linh thức tìm kiếm. Hắn cũng đang tìm Linh Tê viên, tin tức về việc tìm kiếm di tích Đan phủ, không ít người đều biết, nếu như có thể đến Đan phủ, có thể vô duyên vô cớ đạt được một hạt cực phẩm linh đan, danh hào của Cửu Anh Thần Hỏa Đỉnh, Ô Hoành Mậu đã nghe qua.
- Vô Danh sư huynh nói qua, chỉ cần đến Đan phủ, có cơ hội lấy được cực phẩm linh đan, Cửu Anh Thần Hỏa Đỉnh không thương tổn người, chỉ là Đan phủ khó tìm, cũng phải cẩn thận bên trong Phệ Linh sa mạc...
Hồi tưởng lại tin tức nghe được từ trong miệng sư huynh mình kính trọng, Ô Hoành Mậu vừa cẩn thận phòng bị bốn phía.
Dù sao cũng là nhất đẳng hiểm địa, bên trong Phệ Linh sa mạc tồn tại dị thú Yêu Vương cảnh, một khi đụng vào, coi như Nguyên Anh đỉnh phong cũng rất khó toàn thân trở ra.
- Xem vận khí, kỳ trước đi Lâm Lang đảo, tu sĩ tìm tới di tích Đan phủ cũng không nhiều... Ail
Ô Hoành Mậu đang đi nhanh bỗng nhiên cảm giác được phía bên phải xuất hiện sóng linh khí, phi kiếm như ẩn như hiện dưới chân hắn lập tức từ ánh kiếm biến hóa trưởng thành kiếm, treo trước người, lưỡi kiếm hướng ra ngoài, ở vào một loại trạng thái có thể công có thể thủ.
Không thể không nói tốc độ phản ứng của Ô Hoành Mậu cực nhanh, sau cồn cát phía bên phải của hắn quả thật xuất hiện sóng linh khí, kia là một bóng người, thân hình thoắt một đã đến phụ cận, toàn thân có kiếm khí tàn phá bừa bãi, nhìn qua cả người giống như lưỡi dao sắc sảo.
- Vô Danh sư huynh! Hoành Mậu ra mắt sư huynh!
Bị tốc độ của đối phương chấn nhiếp Ô Hoành Mậu, lúc này thấy rõ người tới, lập tức mừng rỡ, tiến lên bái kiến.
Tới không là người khác, chính là thiên chi kiêu tử chân chính của Nhân Kiếm tông, sư huynh của Ô Hoành Mậu hắn, Chân Vô Danh.
Trong mắt tất cả tu sĩ Nguyên Anh trong Nhân Kiếm tông, Chân Vô Danh tồn tại vô cùng loá mắt, đó là một độ cao khó mà với tới, cho dù cùng cấp, Ô Hoành Mậu vẫn trịnh trọng thi lễ.
- Thời điểm nào rồi còn thi lễ, Hoành Mậu, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ quá mức cổ hủ, nơi này là nhất đẳng hiểm địa, nếu có đại yêu ở bên trong đất cát đánh lén, ngươi thi lễ ta chẳng phải tự tìm khổ ăn.
Chân Vô Danh lắc đầu thở dài, một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Sư huynh là huynh trưởng, lễ không thể bỏ, lại nói gân đây không có yêu thú, ta đã xác nhận qua.
Ô Hoành Mậu ngẩng đầu cười ha hả nói, đối với Chân Vô Danh, hắn cũng không khách khí, nói:
- Vừa hay gặp được sư huynh, chúng ta một đường lịch luyện, sư huynh trước đó đã đi qua di tích Đan phủ, chúng ta lần này có thể tìm tới cửa vào hay không?
Gặp được sư huynh nhà mình, ai cũng mừng rỡ.
Đi vào hiểm địa như Lâm Lang đảo lịch luyện, có đồng bạn càng cường đại hơn, an toàn hơn nhiều so với bản thân độc hành, chí ít khi gặp được nguy hiểm, còn có người trợ giúp.
- Cửa vào? Ha ha, rất nhiều người đều đang tìm đường vào, tìm được, cũng sẽ cách cái chết không xa.
Chẳng biết tại sao Chân Vô Danh cười lạnh một tiếng, nhìn về phía một khu đất cát lờ mờ đang phập phồng ở cách đó rất xa.
Kia là một khu bão cát đang phun trào lên, bên trong bão cát giống như ẩn chứa vô số hung thú, càng có tiếng trầm đục truyền đến.
Thiên tượng như thế, không tính hiếm thấy bên trong Phệ Linh sa mạc, bão cát hình thành không quan hệ gì cuồng phong, lại có có quan hệ đến Sa thú, là Sa thú phát hiện địch nhân, từ đó gầm thét như cuồng phong truy sát hình thành phong bạo biển cát.
Sa thú vốn do Cuồng Sa đúc thành, một khi phát cuồng, hạt cát trên người sẽ rơi xuống, nếu như đang phi nước đại, có thể hình thành bão cát, phần lớn Sa thú tụ tập cùng một chỗ, ít thì trăm con, một khi trăm con Sa thú đồng thời chạy, hình thành bão cát có thể xưng hùng vĩ.
- Cái đó là... Sa thú?
Ô Hoành Mậu thuận ánh mắt Chân Vô Danh nhìn lại, thấy được phong bạo xa xa, hắn biết sư huynh cười lạnh không phải dành cho hắn, mà là có ngụ ý khác.
- Chuyến đi Lâm Lang đảo lần này là một trò chơi truy sát, Từ Ngôn đứng đầu bảng lần này phải xui xẻo, hắn chọc cừu gia không nên dây vào, chỉ sợ ngay cả chúng ta đều sẽ bị cuốn vào vòng xoáy.
Sắc mặt Chân Vô Danh lạnh lão, nhíu chặt song mi, giọng nói mười phần ngưng trọng, Ô Hoành Mậu nghe được càng thêm không hiểu.
- Từ Ngôn kia thế nào rồi? Người nào đang theo đuổi giết hắn? Nếu như người Phản Kiếm minh và đám tán tu, chúng ta có thể tọa sơn quan hổ đấu.
Ô Hoành Mậu cũng biến thành ngưng trọng.
- Nói ra đơn giản, ta cũng muốn tọa sơn quan hổ đấu, đáng tiếc, lần này đấu cùng một chỗ không phải lão hổ, mà là rồng.
Tiếng nói Chân Vô Danh đầy trầm thấp, nói:
- Ngươi có biết Dung Thể phương pháp đại thành biểu hiện cho cái gì không, là hai người Dung Thể có thể tùy ý chuyển đổi thân hình, lấy tu vi Nguyên Anh đỉnh phong đạt tới uy năng không thua gì Hóa Thần sơ kỳ.
Ánh mắt Chân Vô Danh đầy nặng nề, tiếp tục nói:
- Ngươi có biết người Hiên Viên gia có thể mang theo một tia đấu tiên kiếm khí, nếu muốn đoạt lấy mười vị trí đầu Thiên Anh lôi, có thể nói là mười phần chắc chín!
- Ngươi có biết Địa Kiếm tông có một vị Hóa Thần trưởng lão, lấy tư thái khôi lỗi nhân ma trở về!
- Còn có Đan Thánh cùng Hồn Ngục Trưởng, phân biệt lấy phân thân đã tới Lâm Lang đảo!
- Tăng thêm khôi thủ Thiên Anh bảng lần này - Từ Ngôn còn có hạng thứ ba Đồ Thanh Chúc, bọn hắn đều có thể trong nháy mắt có được đạt tới uy năng Hóa Thần thậm chí diệt sát cả Hóa Thần.
- Ngươi tính toán thử, cường nhân lần này đến Lâm Lang đảo, đến tột cùng có bao nhiêu, mục đích của bọn hắn không chỉ có trả thù, mà còn tranh đoạt thiên địa chí bảo chân chính!
Chân Vô Danh nói những lời này, Ô Hoành Mậu nghe được trừng to hai mắt, mặt đầy kinh sợ, nửa ngày mới kinh ngạc nói:
- Nhiều chí cường như thế âm thâm đến Lâm Lang đảo, bọn hắn đang tìm cái gì? Chúng ta có không có...
- Đừng suy nghĩ nhiều Hoành Mậu, những tên kia đều có thể so với Hóa Thần, chúng ta không có cơ hội, lòng tham không đáy, ngươi không lạ lẫm với câu nói này chứ.
Chân Vô Danh trở nên đến vô cùng ngưng trọng, giọng nói mang theo mệnh lệnh.
- Lập tức rời khỏi Phệ Linh sa mạc, đến truyên tống trận chờ đợi, lần này lịch luyện, ngươi không cần tiến hành tiếp, bảo mệnh là hơn.
Sớm bị đủ loại tin tức trước đó chấn kinh đến tột đỉnh, Ô Hoành Mậu đã sinh ra ý lui.
Bây giờ sư huynh nói chuyện, hắn lập tức gật đầu, chỉ là bỗng nhiên không hiểu hỏi:
- Sư huynh không đi sao, rất nhiều người mạnh hội tụ, ngươi là thiên chi kiêu tử của Nhân Kiếm tông chúng ta nha.
- Sư huynh tự có cách bảo mệnh mình, đừng quên kiếm pháp của ta mạnh bao nhiêu, huống hồ ta sẽ không đi Đan phủ, mục đích của ta là thám thính một lần tung tích của những lão quái kia.
Khi nói chuyện, bên trong mắt phải vủa Chân Vô Danh xuất hiện kiếm mang.
- Kiếm Nhãn... Tốt, ta nghe sư huynh, rời khỏi Phệ Linh sa mạc.
Nhìn thấy Chân Vô Danh thi triển Kiếm Nhãn, Ô Hoành Mậu không còn chút hoài nghi, nhẹ gật đầu, quyết định lập tức rút đi.
- Lưu lại túi trữ vật, ta cần số lượng lớn pháp bảo khẩn cấp, chờ trở lại tông môn sẽ trả lại ngươi, thiếu một khối linh thạch sư huynh bồi ngươi mười khối.
Chân Vô Danh nhìn về phía bão cát xa xa, bên trong ngưng trọng tràn đầy một cỗ kiên quyết.
Ô Hoành Mậu đầu tiên khẽ giật mình, sư huynh chưa hề tìm mình mượn đồ, mà với địa vị của Chân Vô Danh ở tông môn cũng không cần mượn, hắn muốn cái gì, tông môn sẽ dốc toàn lực cung cấp.
Nghĩ tới nơi mà bản thân bây giờ đang ở, Ô Hoành Mậu bình thường trở lại, không chút do dự lấy ra hai cái túi trữ vật của mình để lại cho Chân Vô Danh.
- Sư huynh bảo trọng!
Lần nữa chắp tay cúi đầu, Ô Hoành Mậu quay người lao vút đi, một thanh phi kiếm còn sót lại bị hắn khống chế mà lên, rất nhanh biến mất ở chỗ sâu biển cát.
- Bảo trọng, sư đệ...
Nhìn hình bóng Ô Hoành Mậu biến mất, khóe miệng Chân Vô Danh có chút giương lên, ước lượng hai cái túi trữ vật, thân hình khẽ động hóa thành thanh phong đi xa.
Đôi lời từ tác giả: Sai lầm đã sửa đổi, Liên Đề Thú còn sót lại thân thể được luyện chế thành đan dược cùng loại yêu đan, chỗ này có tác dụng của nó, hố đào nhiều hơn thì ta cũng sẽ lắp đầy.