Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1552 - Chương 1552: Thật Là Xui Xẻo

Chương 1552: Thật là xui xẻo Chương 1552: Thật là xui xẻoChương 1552: Thật là xui xẻo

Thừa dịp Hóa Vũ dị thú vừa mới thoát khốn còn đang ở giai đoạn thích ứng, Từ Ngôn xé da hổ trốn ra khỏi Đan phủ.

Chẳng những chạy ra ngoài, còn tiện đường đánh bay tất cả đại cừu gia, nếu không phải Hóa Vũ sắp bạo khởi, Từ Ngôn đều muốn nhân cơ hội làm thịt mấy tên cừu gia.

Phong ấn ngàn năm, lại thôn phệ lẫn nhau, chín đầu Cửu Anh yêu vương tuy nói đột phá Hóa Vũ chi cảnh, một khi Cửu Anh Thần Hỏa Đỉnh rách nát, đầu Hóa Vũ dị thú này trở nên mờ mịt một lát, sau đó trước tiên cảm giác được khí tức máu thịt của Liên Đề.

Khương Đại Xuyên rời đi Bình Trung giới, Từ Ngôn quả nhiên gặp số đỏ, vận rủi chạy tới trên đầu Tiêu Thiên Phục.

Nếu không phải vị nhị trưởng lão kia ỷ vào bản thể là Thánh Nhân Ma cường vô cùng hoành, nuốt Dạ Nhãn ăn yêu đan, Tiêu Thiên Phục chưa hẳn rơi vào kết cục đầu một nơi thân một nẻo.

Cửu Anh yêu vương tiến giai trở thành Hóa Vũ, vẫn như cũ là Cửu Anh một mạch, xem Liên Đề như hậu đại, một khi cảm giác được khí tức máu thịt của Liên Đề, nó có thể nào không giận, thế là Tiêu Thiên Phục gặp phải nuốt giết kinh khủng, mà Từ Ngôn ở một bên thì lông tóc không tổn hao gì.

Thánh Nhân Ma hoàn toàn chính xác cường đại, nhưng chung quy chỉ là Thánh Nhân Ma bán thành phẩm, không cách nào bền bỉ như Linh Bảo.

Cửu Anh hóa vũ mang theo vô tận phẫn nộ cắn một ngụm, cắn Tiêu Thiên Phục thành hai nửa, máu thịt Liên Đề trong bụng hắn bị Hóa Vũ nuốt hết, mà Dạ Nhãn thì bị Từ Ngôn thuận tay lấy đi.

Phản ứng đầu tiên, là Tiêu Thiên Phục chỉ còn lại một nửa thân thể.

Một nửa thân thể kia đã bị Hóa Vũ nuốt hết, nửa khúc trên của Tiêu Thiên Phục liều chết chạy ra từ bên trong miệng thú, vừa lao ra vừa gào thét mọi người mắc lừa.

Từ Ngôn căn bản không có khả năng khống chế một đầu Hóa Vũ, chỉ là người ta diễn kịch quá thật, đang lấy mạng hố người, sơ sẩy một cái, mình cũng có thể bị nuốt giết.

Tiếng rống của Tiêu Thiên Phục, đánh thức tất cả mọi người ở đây, lúc này bóng dáng Từ Ngôn đã xông ra đại môn.

Chân Vô Danh cách cánh cửa thanh đồng gần nhất, không nói hai lời quay đầu liền chạy.

Trước đó còn thay Từ Ngôn lo lắng, cho rằng Từ Ngôn hẳn phải chết, hiện tại mới hiểu rõ hàm nghĩa Từ Ngôn câu nói kia chỗ.

- Người đập đỉnh kế tiếp xuất hiện, sẽ là thời điểm kiếp nạn bắt đầu... Thì ra là Từ Ngôn không nói mù, tên kia là ai, thế mà có thể đập nát Cửu Anh Thần Hỏa Đỉnh, sớm biết Hóa Vũ xuất thế, bản công tử sớm đã chạy.

Chân Vô Danh vừa ảo não vừa xông ra cửa lớn thanh đồng, sau khi rời đi Đan phủ, hắn lấy thân hóa kiếm, phóng tới bên ngoài Linh Tê viên.

Khi Chân Vô Danh vừa rời đi Đan phủ, toàn bộ di tích Đan phủ sụp đổ, chín đầu của Hóa Vũ Cửu Anh đồng thời phun ra liệt diễm doạ người, biến Đan phủ thành một mảnh tử địa.

Năm sáu mươi vị Nguyên Anh cao thủ tăng thêm cường giả Hóa Thần, chỉ có một nửa chạy ra khỏi Đan phủ, còn lại đều lâm vào trong biển lửa.

Không chỉ Đan phủ biến thành đống đổ nát, Linh Tê viên liên tiếp bên ngoài Đan phủ cũng bị Hóa Vũ cự thú quấy đến phá thành mảnh nhỏ, vô số loại linh thảo linh hoa hiện ra, vô số không gian trùng điệp đổ sụp tán loạn, Linh Tê viên khổng lồ không ngừng sụp đổ vỡ vụn ở trong tiếng gầm rống tức giận của Hóa Vũ.

Linh Tê viên là một chỗ không gian hóa cảnh to lớn, trong đó trải rộng rất nhiều hóa cảnh cỡ nhỏ, phần lớn trồng các loại linh thảo linh hoa, còn có chút Đại Yêu thậm chí Yêu Vương, một khi Linh Tê viên rách nát, những linh thảo linh hoa này tự nhiên hiện ra, chỉ là không ai dám đi thu.

Không chỉ không ai dám lấy vô số linh hoa linh thảo bên trong Linh Tê viên, ngay cả khi Cửu Anh Thần Hỏa Đỉnh vỡ vụn rơi ra vô số linh đan dị bảo, đều không ai dám nhìn nhiều. Không phải không ai tham, mà tất cả tham lam đều biến thành đồ thứ yếu ở trước mặt tử vong.

Thân thể khổng lồ của Hóa vũ Cửu Anh biến thành kích thước chân chính, lớn chừng ngàn trượng, cự thú như thế có thể tuỳ tiện đánh tan không gian hóa cảnh.

Bên trong mỗi một miệng lớn đều thôn phệ một cường giả Nguyên Anh tối đỉnh, Hóa Vũ dị thú kinh khủng, ngay cả Hóa Thần nghe qua đều muốn chuồn.

Biên giới Linh Tê viên, Từ Ngôn cùng Khương Đại Xuyên sắp xông ra hóa cảnh, sau khi đất rung núi chuyển một lần đã bị đánh bay đến hai phương hướng khác nhau.

Khương Đại Xuyên vốn cho rằng theo sát Từ Ngôn có thể chạy thoát, lân nữa dự cảm đến vận rủi tiến đến, không kịp mắng to đã bị một đóa quái hoa to lớn bao phủ.

Đó là một đóa quái hoa có thể thôn phệ vật sống, lúc đầu bị nuôi dưỡng ở không gian trùng điệp trong Linh Tê viên, lúc này không gian vỡ vụn, quái hoa bị chấn động bắn ra, vừa gặp được vật sống, thế là Khương Đại Xuyên xui xẻo bỏ mình lúc đang bay, không có chết ở trước mặt Hóa Vũ, lại tiến vào trong bụng một đóa hoa tại thời khắc cuối cùng sắp chạy ra hiểm địa.

- Thật là xui xẻo...

Tiếng thôn phệ vang lên cùng tiếng Khương Đại Xuyên thở dài và linh lực ba động bùng nổ, cự hoa khép lại, cái bụng di động trên dưới, không biết có răng nanh đang nuốt giết con mồi, hay bị con mồi phản kháng mà sắp rách nát.

- Thật là xui xẻo...

Từ Ngôn bị đánh bay, đồng thời, trơ mắt trông thấy Khương Đại Xuyên tiến vào bụng của hoa quái, hắn duỗi duỗi tay, tại căn bản không kịp cứu người phía dưới uy áp của Hóa Vũ, đành phải cảm thán một tiếng bị đánh bay sang một hướng khác.

Linh Tê viên đang đổ sụp, thanh đồng cự môn ở bên ngoài giới cũng bắt đầu trải rộng vết rách.

Ở khe núi bên ngoài cự môn, một tráng hán cao lớn đang vò đầu, ngốc nghếch ngẩn người nhìn chằm chằm vết rách xuất hiện trên cửa lớn. - Một đường, hai đường, ba đường...

A Ô khờ ngốc vừa gãi đầu vừa đếm vết rách không ngừng xuất hiện trên cửa thanh đồng, nghi ngờ nói:

- Đây là cái gì? Thật nhiều đường dây nhỏ, đúng rồi! Nhất định có người đang vẽ tranh! Là ai, là ai đang vẽ tranh? Còn vẽ đến xấu như vậy.

Người khác ở trên đảo lịch luyện, A Ô đi vào Lâm Lang đảo cũng không coi là lịch luyện, hắn căn bản là đang du ngoạn.

Bắt nửa ngày cá ở bên trong Ngư Hải sâm lâm, lại đến Phệ Linh sa mạc xây lâu đài cát nửa ngày, trong lúc đó gặp được mấy chục con Sa thú, tuần tự biến thành cát đất vô dụng, thẳng đến cuối cùng, A Ô thấy được thanh đồng cự môn.

Suy tư của người khờ ngốc quả thật khác biệt người thường.

A Ô không nghĩ tới đây là một đại môn đi vào hóa cảnh, hắn cho rằng có người đang ở sau cửa vẽ tranh, thế là hô to gọi nhỏ.

- Ta đã biết! Ngươi ở sau cửa vẽ tranh, nhanh mau ra đây, đây là trò xiếc gì, thật có ý tứ, hắc hắc!

Còn tưởng rằng là đồ chơi hay, A Ô nâng lên đại thủ vỗ vỗ khung cửa thanh đồng.

Hắn không võ không sao, vừa võ, vết rách trên cửa lớn thanh đồng càng ngày càng nhiều, tiếng ken két nổi lên, cuối cùng oanh minh một tiếng toàn bộ cự môn vỡ vụn, hóa thành bột mịn đầy trời.

A Ô nhìn thấy rất nhiều linh hoa linh thảo bay ra từ trong cửa, còn có chút linh đan pháp bảo, thậm chí khí tức linh bảo cũng không ít, càng có chút tàn chi đoạn xương, vũ khí vỡ vụn, kỳ lạ nhất là, một đóa quái hoa to lớn có cái bụng đang di động bay về phía xa.

Ngoại trừ linh hoa linh thảo, còn có bùn đất cát đá, A Ô vỗ vỗ cánh cửa thanh đồng, thật giống như đập nát một động phủ, gió lốc nổ tung thổi bay A Ô liên tiếp lui về phía sau.

- Gió thật lớn! Thật chơi vui ha ha! Ách... Đây là vật gì? - Thứ gì! Đâm chết bổn công tử rồi! Ai u, bảo bối mệnh căn mới mọc ra của ta.

Một bóng người đâm vào trong ngực A Ô, hai người đồng thời bị khí tức bùng nổ thổi bay ra ngoài, sau đó là các lộ cao thủ may mắn còn sống sót, từng người ngã trái ngã phải tứ tán ở trong gió lốc.

Từ Ngôn bay ra hiểm địa sớm nhất, lúc này đang cố gắng khống chế bản thể.

Hóa Vũ cự thú tạo ra khí tức bạo liệt, chỉ có thể lấy hai từ kinh khủng để hình dung, nhục thân Từ Ngôn mạnh mẽ như vậy đều như lá rụng trong gió, căn bản khống chế không được phương hướng.

Một đường bay đi, trong lòng Từ Ngôn tràn đầy thư sướng, thậm chí muốn điên cuồng cười to, vận rủi biến mất, hắn sẽ không còn xui xẻo, mà sau lưng thì càng ngày càng gần núi cao, đang biểu thị phương vị Từ Ngôn bay ra khác biệt với những người khác.

Nhất là tốc độ, không những không giảm, ngược lại quái dị càng lúc càng nhanh, như là có một cỗ lực lượng đang hút kéo.

Khi Từ Ngôn phát giác được chỗ quỷ dị, đồng thời, cả người hắn đã chui vào bóng đen, biến mất ở trong vết rách hẹp dài của một ngọn núi.
Bình Luận (0)
Comment