Chương 1554: Một chiếc đèn
Chương 1554: Một chiếc đènChương 1554: Một chiếc đèn
Long Hồn cùng vảy rồng dung hợp thành trứng rồng, ma vương hồn trở thành chất dinh dưỡng của Hắc Long, Tiểu Hắc khởi tử hoàn sinh, để Từ Ngôn mừng rỡ vạn phần.
Bất quá bốn phía xuất hiện tiếng vang lên sàn sạt, đánh gãy sự thoải mái xủa Từ Ngôn, không cách nào điều động linh lực và cấm chế cường đại làm cho trong lòng Từ Ngôn phát chìm.
Trong lòng núi đen nhánh xuất hiện cấm chế quái dị, Từ Ngôn cũng không xa lạ gì cảm giác không cách nào điều động linh lực này, thậm chí có chút quen thuộc, thật giống như hắn đang ở chỗ sâu bên trong Phệ Linh sa mạc.
Liều mạng vận chuyển ra một tia linh lực, mắt phải lóe lên kiếm mang, Từ Ngôn lần nữa kinh ngạc.
Hắn thấy được thứ đang xúm lại ở trong bóng đêm, lại là một đám giáp trùng nho nhỏ.
- Phệ Linh Trùng.
Trầm thấp hô ra tiếng, Từ Ngôn rốt cuộc hiểu rõ tại sao lại có cảm giác ở Phệ Linh sa mạc.
Nguyên lai trong lòng núi cũng tôn tại Phệ Linh Trùng, phàm là tu sĩ rơi vào lòng núi, khó mà vận dụng linh lực.
Tiếng xào xạc càng ngày càng gần, một đám giáp trùng bò tới gân, leo đến dưới chân Từ Ngôn, đầu lắc lư không ngừng, nhưng không có công kích khách xa lạ đến thăm.
Lúc trước gặp phải Phệ Linh Trùng ở bên trong Phệ Linh sa mạc, giúp Từ Ngôn đại ân, bằng không Từ Ngôn trốn không thoát Dược Vương Lô của Đan Hoa, bây giờ nhìn thấy nhiều Phệ Linh Trùng như vậy, Từ Ngôn cũng không sợ, vươn người đứng lên.
- Thật nhiều Phệ Linh Trùng, xem ra đảo không sơn là nhà của các ngươi, yên tâm, ta không quấy rầy các ngươi, liền rời đi. Phệ Linh Trùng không có ý đồ công kích, Từ Ngôn có thể kết luận điểm này.
Nếu không, đám quái trùng dưới chân cũng không phải châu đầu ghé tai lắc lư, mà cùng nhau tiến lên.
Từ Ngôn ngăn không được bọn dị thú ngay cả linh bảo đều có thể gặm xuyên qua này, cho nên Phệ Linh Trùng công kích hay không với hắn mà nói đều không thể thay đổi gì.
Lúc này lạch cạch một tiếng vang nhỏ, một con Phệ Linh Trùng rơi ra từ trong tay áo của Từ Ngôn, chính là con bị lưu ở trong Thiên Cơ Phủ, trước kia giúp đỡ Từ Ngôn cắn nát Dược Vương Lô.
Từ Ngôn không cách nào khống chế con Phệ Linh Trùng này, Tiểu Thanh cũn không nhìn, người ta có năng lực cắn nát linh bảo, đi ra từ bên trong Thiên Cơ Phủ của mình, Từ Ngôn cũng không cảm thấy ngoại lệ.
Thiên Cơ Phủ bị cắn ra cái động mà thôi, tu bổ một phen thì có thể khôi phục như lúc ban đầu, để Từ Ngôn không hiểu là bọn tiểu trùng này tồn tại.
- Chẳng lẽ Phệ Linh Trùng đều là vật Ngôn Thông Thiên nuôi dưỡng? Làm sao đều yêu vật Yêu Linh, ngay cả Đại Yêu đều hiếm thấy, nếu có cảnh giới Yêu Vương thậm chí Hóa Vũ, uy lực của Phệ Linh Trùng sẽ đáng sợ đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Từ Ngôn cúi đầu nhìn chằm chằm giáp trùng dưới chân, hắn thấy dị thú như thế thật là kinh người, nếu xuất hiện hàng ngàn hàng vạn tồn tại cao đẳng, chỉ sợ phiến thiên địa này cũng có thể rách nát.
- Năng lực đáng sợ như vậy, chiến lực không thể tưởng tượng, thật sự là lãng phí, làm sao không hảo hảo bồi dưỡng đâu?
Từ Ngôn tiếc hận thay Ngôn Thông Thiên, thật muốn nuôi ra một đám Phệ Linh trùng Đại Yêu, Yêu Vương, Thông Thiên tiên chủ có lẽ sẽ không vẫn lạc.
- Không phải là không muốn nuôi, mà là nuôi không được...
Giống như đáp trả nghi vấn của Từ Ngôn, trong bóng tối truyên đến một tiếng thở dài già nua, ánh mắt Từ Ngôn trầm xuống, quay đầu nhìn lại. -Ail-
Không cần Từ Ngôn vận chuyển kiếm nhãn, hắc ám xung quanh hắn mờ đi mấy phần.
Xuất hiện trước mặt là một thân ảnh còng xuống, khoác trường bào bọc mũ trùm, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt già nua nửa hé mở, con mắt cực kỳ đáng sợ, không có con ngươi, không có tia máu, chỉ có một loại xoắn ốc cổ quái, trong tay còn cầm một chiếc đèn lồng đen nhánh.
- Người gác đêm!
Từ Ngôn đang thấp giọng hô, đồng thời, tàn đao Long Ly bị nắm ở trong tay, ánh mắt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, như lâm đại địch.
Lần đầu tiên nhìn thấy người gác đêm, là ở bên trong xoắn ốc phủ lúc nửa đêm, khi đối phương chém ra cự đao, Từ Ngôn không nhìn ra chút ý tứ lưu tình, lúc ấy người gác đêm chẳng biết tại sao vội vàng rời đi, Từ Ngôn cùng Nhạc Vô Y mới trốn qua một kiếp.
Lần thứ hai nhìn thấy người gác đêm, là ở lòng núi đảo không sơn, bây giờ không phải ban đêm, nhưng lòng núi đen nhánh cũng như Vĩnh Dạ.
- Người gác đêm? A, a, a, không sai, ta đích xác là người gác đêm, đáng tiếc, thủ không được ban đêm Lâm Lang đảo này, luôn có nhân tộc chui vào tiên phủ, thật là đáng chết.
Trong tay gác đêm người không có cần theo đao lớn, mà ngữ khí có chút cô đơn, tựa như đang tự trách, nghe qua rất cổ quái.
- Là ngươi kéo ta vào lòng núi? Ngươi đến cùng là ai, mục đích ở đâu!
Từ Ngôn hiện tại đã nghĩ thông suốt mấu chốt, cỗ lực hút xuất hiện khi bị Cửu Anh hóa vũ bắn bay, nhất định có quan hệ đến người gác đêm cổ quái này.
- Một người hầu mà thôi, ta là ai không quan trọng, quan trọng là, ngươi là ai?
Người gác đêm nâng lên khuôn mặt già nua, ngoại trừ đôi mắt quái dị ra, mặt mo của hắn như ẩn như hiện, dung mạo như thế, nói rõ hắn cũng không phải người sống, mà là một đạo hồn thể.
- Ta là Từ Ngôn, đến từ Địa Kiếm tông, danh khí không lớn, tu vi không cao, chỉ sợ các hạ đã bắt nhầm người rồi.
Từ Ngôn toàn lực đề phòng, trâm giọng nói.
- Sẽ không sai, hồn đăng gặp được ngươi mới phát sáng lên, ngươi nhìn, nó lại sáng lên...
Khi nói chuyện, người gác đêm giơ lên đèn lông đen nhánh trong tay, một khi đèn lồng tiếp cận Từ Ngôn, xuất hiện ngọn lửa như ẩn như hiện.
Vầng sáng ảm đạm xuất hiện, Phệ Linh Trùng xung quanh giống như bị giật mình, rối rít lui ra hơn một trượng, từng con còn đang lắc cái đầu hiếu kì nhìn chằm chằm Từ Ngôn.
Bên trong ánh sáng ảm đạm, Từ Ngôn mới nhìn rõ đèn lồng trong tay người gác đêm cũng không phải là vật thật, mà là một loại tôn tại hư ảo, giống như cái bóng.
- Hồn đăng của Tiên chủ, đã tắt ngàn năm, đi theo ta đi, không chỉ ta muốn biết ngươi là ai, chỉ sợ ngay cả chính ngươi, cũng nghĩ biết mình là ai.
Ánh mắt người gác đêm trở nên quái dị, đáy mắt có kỳ vọng đang lóe lên, dứt lời quay người đi về phía hắc ám càng sâu, mơ hồ có thể nhìn thấy nơi xa giống như xây một căn phòng nhỏ.
- Ta là ai? Đúng vậy, ta là ai đây...
Lông mày nhíu lại thật chặt, Từ Ngôn nghe hiểu lời người gác đêm, chỉ cần đi theo đối phương, có khả năng biết thân phận chân chính của Từ Ngôn Từ Chỉ Kiếm hắn.
Đến tột cùng là Thông Thiên tiên chủ chuyển thế trùng sinh, hay là Vô Cực Nhân Ma tự hành sinh trưởng, lại hoặc là tàn hồn của dị tộc, cũng có thể là chỉ là một tu sĩ nhân tộc bình thường.
Liên quan đến lai lịch bản thân, Từ Ngôn truy tâm nhiều năm, rốt cục thấy được manh mối giải khai mê đề về thân thế bên trên Lâm Lang đảo.
Không do dự, dù người gác đêm là một con ma, Từ Ngôn cũng sẽ theo tới, khúc mắc hắn bối rối cả đời, có lẽ như vậy có thể bị giải khai.
Vì thế, dù là bỏ ra cái giá lớn hơn nữa hắn cũng sẽ không lùi bước nửa bước.
Sa Sa Sa, Sa Sa Sa.
Theo người gác đêm bước đi, đám giáp trùng cũng tránh ra một đầu thông lộ, hai người một trước một sau, yên lặng hành tẩu ở trong lòng núi hắc ám.
Sau đó không lâu, một căn ốc xá cổ quái xuất hiện trước mặt.
Phòng xây rất quái dị, chỉ có cửa, không có cửa sổ, nóc nhà cùng bốn vách tường liền thành một khối, không giống phòng mà giống như một phần mộ.
Két kít.
Cửa phòng bị đẩy ra, người gác đêm cất bước đi vào, Từ Ngôn theo sát phía sau.
Két kít.
Cửa phòng lại đóng kín, xung quanh lần nữa bị bóng tối bao trùm, chỉ có tiếng xào xạc không ngừng, Phệ Linh Trùng bồi hồi xung quanh phòng đung đưa mai rùa, không chịu rời đi, giống như bị người trong phòng hấp dẫn.
Tư...
Hắc ám trong phòng bị một tia hỏa diễm dấy lên chỗ xua tan, không ai đốt đèn, lại có ánh sáng hiện ra.
Tia sáng rất tối, chỉ có ở bên trong lòng núi tối tăm không mặt trời này mới có thể phát giác.
Ánh lửa nhu hòa, lại vô cùng chân thực, tuyệt không phải cái bóng mà người gác đêm dẫn theo.
Phát ra sáng ngời là một chiếc đèn.
Một ngọn đèn thanh đồng kì dị.
Không có dầu thắp, không có bấc đèn, chỉ có bài vị cổ lão đứng thẳng đằng sau ngọn đèn, trên đó có khắc ba chữ...
Ngôn, Thông, Thiên!