Chương 1555: Vận may
Chương 1555: Vận mayChương 1555: Vận may
Lòng núi hắc ám, phần mộ nhà gỗ, bên trên Thanh Đồng Đăng phát sáng, đốt không phải hỏa diễm, mà là một sợi linh hồn chi hỏa, không có nhiệt độ, chỉ có sinh cơ.
- Đây là... Hôn đăng của Ngôn Thông Thiên.
Trước Thanh Đồng Đăng, Từ Ngôn vô cùng kinh ngạc kinh hô, nhưng cũng không kinh hoảng, cảnh tượng như vậy thật ra hắn sớm đã nghĩ tới, chỉ là không cách nào xác nhận.
Lâm Lang đảo là động phủ của Ngôn Thông Thiên, trong động phủ tồn tại hồn đăng báo trước sinh tử, là biện pháp rất nhiều tu sĩ đều sẽ sử dụng.
Vì cái gì, là tại thời khắc đi xa không về, lưu cho người nhà một chút tin tức mình sinh tử, cho dù Tán Tiên cũng không ngoại lệ, trừ phi là người cô đơn, mới sẽ không thiết lập hồn đăng.
Từ Ngôn không biết Ngôn Thông Thiên phải chăng có đệ tử hay người đời sau, nhưng hắn biết Ngôn Thông Thiên có người nhà.
Lâm Tích Nguyệt tồn tại, có lẽ là nguyên do Ngôn Thông Thiên lưu lại hồn đăng, mà Huyễn Nguyệt cung ở hải ngoại xa xa lại biểu thị hai vị chí cường sớm đã mỗi người một nơi, cho nên hồn đăng lẻ loi trơ trọi, nhìn rất đìu hiu.
Một cỗ bi ý không hiểu theo hồn đăng sáng lên hiện lên ở trong đáy lòng Từ Ngôn, giống như một loại tưởng niệm nặng nề bị tỉnh lại.
- Tại sao, sẽ có Huyễn Nguyệt cung đây...
Không hiểu vì sao vợ chồng mà mỗi người một nơi, Từ Ngôn theo bản năng bi ý hỏi đầu nguồn, đạo lữ vốn nên chung gối mà ngủ, vì sao muốn chia cắt hai nơi?
- Bởi vì đạo thống khác biệt, sư môn khác biệt.
Tiếng già nua ở một bên vang lên, người gác đêm giống như có thể khám phá tâm tư của Từ Ngôn, giọng nói khàn khàn đánh gãy Từ Ngôn trầm tư. - Bây giờ có thể nói chưa, ngươi đến tột cùng là ai, mà ta, là ai?
Từ Ngôn tập trung vào người gác đêm, trầm giọng nói:
- Hồn đăng Ngôn Thông Thiên sáng lên, phải chăng biểu thị tàn hồn chưa tán?
- Đúng là như thế, hồn đăng dập tắt ngàn năm, bây giờ cháy lại, chỉ có thể nói rõ tiên chủ chưa chất...
Bên trong tiếng thâm thì, toàn thân người gác đêm âm trầm run rẩy lên, đột nhiên quỳ một chân trên đất, trong hốc mắt lóe ra lệ quang, hướng phía Từ Ngôn làm đại lễ thăm viếng, trong miệng hô to:
- Lão bộc cung nghênh tiên chủ trở về!
Nếu không phải đã thành hồn thể, người gác đêm già nua sợ là đã khóc lớn lên.
Bởi vì hắn chờ đã quá lâu quá lâu.
Ngàn năm, chỉ vì thủ hộ hồn đăng căn bản sẽ không sáng lên, hắn sợ có một ngày mình tiêu tán, càng sợ trước khi tiêu tán, hồn đăng hắn bảo vệ bị người cướp đi, càng sợ toàn bộ Lâm Lang đảo đổi tên đổi họ, thành động phủ của những cường nhân khác.
Trung bộc buồn đau, không ai qua được gia chủ qua đời, phủ đệ đổi chủ.
Người gác đêm run rẩy, lấy đầu đụng đất, nghẹn ngào không thôi, rốt cục, hắn chờ đợi đến một ngày, trước khi tiêu tán, hắn rốt cuộc đã đợi được tiên chủ trùng sinh.
- Quả nhiên...
- Ta, liền là hắn...
- Ngôn Thông Thiên...
Từ Ngôn trố mắt nhìn hồn đăng đang ở trước mặt, không có kinh hỉ cũng không có bi thương, bình tĩnh đến có chút quái dị, có lẽ từ thời khắc trong mộng cảnh cảm nhận được quá khứ của Ngôn Thông Thiên, trong tiềm thức, Từ Ngôn đã sớm xem mình như Ngôn Thông Thiên.
Chỉ bất quá hắn không phải Ngôn Thông Thiên chân chính, hắn chỉ là tàn hồn thiếu thốn thiện niệm của tiên chủ.
- Không, ta không phải hắn, ta là Từ Ngôn...
Nhẹ nhàng lắc đầu, Từ Ngôn thở dài thâm thì.
Nếu như tàn hồn cũng trùng sinh, như vậy hắn ngay cả trùng sinh cũng không tính, tàn hồn thất lạc thiện niệm, căn bản cũng không phải tàn hồn, mà là chỉ còn lại một nửa hồn lực mà thôi.
Ha...
Từ Ngôn nở nụ cười khổ, hắn biết mình có lẽ rất nhỏ bé, không nghĩ tới sẽ nhỏ bé đến ngay cả luân lạc tới tình trạng tàn hồn đều không thể hoàn chỉnh.
Xác thực mà nói, hắn chỉ là một sợi tàn hồn ác niệm của Ngôn Thông Thiên, có thể dẫn động hồn đăng không sai, nhưng cuối cùng cũng không cách nào hoàn chỉnh, trừ phi, dung hợp tàn hồn thiện niệm.
- Thiện hồn đang ở địa phương nào, thiện ác tương khắc, ngươi chết ta sống, nếu như thiện ác tương dung mới có thể hoàn chỉnh, vậy không cần hoàn chỉnh... Ta là Từ Ngôn, không phải Ngôn Thông Thiên.
Theo thấp giọng nỉ non, ánh mắt lạnh lẽo.
Hắn không cho phép hồn phách của mình bị những người khác đồng hóa dung hợp, cũng không thích đồng hóa hồn phách của hắn, nếu như thiện ác cùng tồn tại trên thế gian này, vậy tất cả công việc không đáng vì hoàn chỉnh mà tương dung.
- Tiên chủ không quan tâm thiện ác, thiện cũng tốt, ác cũng được, chỉ cần hồn đăng sáng lên, ngươi chính là tiên chủ.
Người gác đêm chậm rãi ngẩng đầu, lấy xuống mũ trùm, hiện ra một tấm mặt quỷ cổ quái, trên mặt trải rộng nhăn nheo, con mắt cực lớn, đầu trọc không tóc, nhìn không quá giống người.
Đã bị xem như tiên chủ, Từ Ngôn cố mà làm. nhẹ gật đầu hỏi:
- Nói một chút đi, ngươi lại là người phương nào, thế nào chỉ còn hồn phách du đãng ở trên đảo, bản thể của ngươi bị ai giết? - Lão bộc vận may, đã chết năm trăm năm, may mắn lấy tàn hồn chỉ thể thủ hộ hồn đăng tiên chủ bình yên, nếu như hồn đăng bị hủy, lão bộc chết không nhắm mắt.
Người gác đêm thổn thức cảm khái.
- Chết hơn năm trăm năm cũng gọi là vận may? Đầu ngươi có vấn đề à.
Từ Ngôn nghe được rất không hiểu, không rõ người gác đêm vì sao chết còn nói mình gặp vận may.
- Lão bộc tên là Vận May, Vận May cái tên này vẫn là tiên chủ đặt cho, tiên chủ bây giờ sợ là không nhớ gì cả.
Trên mặt người gác đêm hiện ra nụ cười ấm áp, như là lão giả hiền hòa.
- Tên rất hay, tiên chủ nhà ngươi thật biết cách đặt tên.
Từ Ngôn bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là người gác đêm tên là Vận May.
- Hồn đăng này đến tột cùng là dị bảo ra sao, chẳng lẽ là cấp bậc tiên thiên, muốn khống chế thế nào, lấy nó đi không sao chứ?
Từ Ngôn nhìn về phía hồn đăng, hỏi ra một chuỗi vấn đề, hắn thấy hồn đăng này có thể bị người gác đêm thủ hộ ngàn năm, nhất định là dị bảo trân quý nhất trên Lâm Lang đảo, không chừng có thể đạt tới Tiên Thiên chi cảnh.
Mình là một sợi tàn hồn của Ngôn Thông Thiên, miễn cưỡng xem như Thông Thiên tiên chủ cũng không sai, Từ Ngôn cho rằng thu lấy dị bảo của mình là nhân chi thường tình, ai dám ngăn cản liền làm thịt người đó.
- Hồn đăng chỉ là pháp bảo thượng phẩm mà thôi, trong thiên hạ có vô số hồn đăng, cấp bậc phần lớn không cao, hồn đăng chỉ có năng lực báo trước sinh tử của chủ nhân, không có tác dụng khác, cũng không thể khống chế, tiên chủ muốn thu lấy, không ai dám ngăn cản.
- Chỉ là một chiếc hồn đăng phổ thông...
Từ Ngôn vô cùng thất vọng.
- Tuy nói phổ thông, nhưng ý nghĩa phi phàm, ngọn hồn đăng này là chấp niệm của lão bộc, thủ cho nó sáng lên, lão bộc chết cũng không hối tiếc. - Biết ngươi là trung bộc.
Từ Ngôn lắc đầu, nói:
- Ai giết ngươi, hồn thể của ngươi vì sao có thể năm trăm năm không tiêu tan?
- Là nhân tộc gây nên.
Tiếng nói người gác đêm phát chìm, nói:
- Cách mỗi trăm năm sẽ có rất nhiều Hóa Thần của Nhân tộc đến Lâm Lang đảo, lão bộc chống lại nhiều năm, rốt cục không địch lại, trước chiến tử vào năm trăm năm, chỉ có nguyên thần chạy đến đảo không sơn, cư trú ở trong mai rùa nên có thể tồn tại đến nay.
- Mai rùa? Mai rùa gì?
Từ Ngôn lại khẽ giật mình, lúc này hắn mới phát hiện, người gác đêm gọi là Vận May, giọng nói khác biệt những người khác, há miệng mở miệng đều là Nhân tộc Nhân tộc, giống như hắn không phải Nhân tộc.
Chỉ có dị tộc, mới có thể dùng Nhân tộc Hóa Thần mấy chữ này, nếu như bản thân là Nhân tộc, không cần tăng thêm hai chữ Nhân tộc, chỉ nói tu sĩ Hóa Thần.
- Nơi chúng ta ở là bên trong mai rùa, mai rùa là mai rùa của lão bộc, cũng là địa phương cất giữ hồn đăng.
Người gác đêm hiện ra một loại nụ cười khó coi, mặt mũi tràn đầy nhăn nheo chồng chất thành cống rãnh, nhìn qua rất dọa người.
Nhưng giọng hắn nói hết lần này tới lần khác rất hiền lành, giải thích cho Từ Ngôn. :
- Bản thể của Lão bộc là một đầu rùa biển Hóa Vũ cảnh, không phải Nhân tộc.
Nghe nói Hóa Vũ, Từ Ngôn đầu tiên giật mình, tiếp đó rất không hiểu, hỏi:
- Ngươi đã là chí cường Hóa Vũ, thế nào sẽ bị Hóa Thần Nhân tộc vây giết đến chết?