Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1556 - Chương 1556: Quân Chủ Mà Nói

Chương 1556: Quân Chủ Mà Nói Chương 1556: Quân Chủ Mà NóiChương 1556: Quân Chủ Mà Nói

Người gác đêm tên là Vận Khí, nguyên lai là một đầu Hóa Vũ rùa tộc, quái phòng cất giữ hồn đăng, chính là mai rùa.

Biết được chân tướng của người gác đêm, Từ Ngôn tràn đầy nghỉ hoặc.

Lịch luyện sau khi tranh Bách Thần bảng, nhiều nhất có trăm vị Hóa Thần lên đảo, người gác đêm cảnh giới Hóa Vũ, tương đương với cường giả Độ Kiếp của Nhân tộc, thế nào có khả năng bị trăm vị Hóa Thần diệt sát?

Từ Ngôn nghi vấn, cũng là chỗ buồn đau của người gác đêm.

- Năm trăm năm trước, có Độ Kiếp Nhân tộc âm thầm ra tay, lão nô mới bỏ mình ở đảo không sơn.

Người gác đêm thở dài nói.

- Quả nhiên có Độ Kiếp xuất thủ, là ai ra tay, ngươi hẳn phải biết chứ.

Từ Ngôn nhíu mày hỏi.

- Tu sĩ Độ Kiếp xa lạ, kiếm khí của hắn rất mạnh, mạnh đến thậm chí có thể so sánh cùng Tán Tiên, mà bên trong kiếm khí tràn đầy đấu chiến chỉ ý, cực kỳ kinh người.

- Đấu chiến chi ý? Cường giả Độ Kiếp kia còn có đặc điểm gì.

- Để ta nghĩ... Đúng, bên cạnh hắn có một đầu Lôi Mãng ba trượng.

- Đấu ý kiếm khí, Lôi Mãng ba trượng... Hiên Viên U Dại

Từ Ngôn nhớ tới một người, chính là thạch điêu trên Đấu Tiên Đài trong Hiên Viên đảo.

Nếu như nói năm trăm năm trước có Độ Kiếp Nhân tộc có thể thi triển kiếm khí đấu chiến chỉ ý, còn có thể khống chế một đầu Lôi Mãng ba trượng, vậy người này hẳn là Hiên Viên U Dạ đã ngã xuống.

Lúc trước bị ép leo lên Đấu Tiên Đài, Từ Ngôn thấy tận mắt bên cạnh thạch điêu của Hiên Viên U Dạ có một đầu Lôi Mãng ba trượng quay quanh, cho nên mới liệu định chém giết người gác đêm, chính là tổ tiên của Hiên Viên gia.

Vô luận người gác đêm Vận Khí, hay là Hiên Viên U Dạ, đều sớm đã ngã xuống, trận ân oán này đã không cần suy nghĩ nhiều.

Từ Ngôn nhẹ gật đầu, tiếp tục hỏi:

- Vận Khí, ngươi có biết tiên chủ đến tột cùng vì sao ngã xuống?

Chứng minh mình là một sợi tàn hồn của Ngôn Thông Thiên, Từ Ngôn thật ra cũng chẳng suy nghĩ gì, nhiều năm trước đã bắt đầu xuất hiện mộng cảnh, sớm đã biểu thị xuất thân của hắn, chỉ là bây giờ nhìn thấy hồn đăng sáng lên, xác nhận thân phận.

Nhưng mà làm cho Từ Ngôn không hiểu nhất là Thông Thiên tiên chủ lại gặp được cường địch gì.

Phải biết Tán Tiên chí cường, nói thành vĩnh sinh bất diệt đều không khác mấy, một khi bỏ mình ngã xuống, nhất định gặp phải nguy cơ không cách nào tưởng tượng, phía trên cửu thiên tôn tại cái gì mới là thứ mà Từ Ngôn chân chính quan tâm.

- Tiên chủ đạp thiên mà đi, chắc hẳn gặp tuyệt hiểm ở trên trời, về phần chân tướng bỏ mình... Lão nô cũng không biết.

Người gác đêm dù sao cũng chỉ là người hầu, cũng không hiểu biết chân tướng tiên chủ ngã xuống, chỉ nói ngay thời điểm nói một câu không biết cuối cùng, người gác đêm có chút do dự.

- Ngươi cuối cùng phải biết động phủ của Tiên chủ ở đâu chứ, có bao nhiêu linh bảo, bao nhiêu tiên đan, bao nhiêu linh thạch, ngươi cuối cùng cũng biết chứ.

Nghe người gác đêm trả lời, đáy mắt Từ Ngôn có chút lung lay, không có hỏi nhiều, mà đổi thành hỏi thăm về động phủ.

- Biết biết, khi lão nô còn sống, phụ trách quét dọn đình viện, có thể nào không biết cấu tạo của tiên phủ, linh bảo tiên đan đều bị thu trong Cửu Anh Thần Hỏa Đỉnh, linh thảo linh hoa ở bên trong Linh Tê viên, tiên chủ không thiếu linh thạch, chưa từng cất giữ, phần lớn tản mát ở toàn bộ Lâm Lang đảo, mỗi khi thấy linh thạch tản mát, ta đều sẽ đi đến thu nạp một chỗ, rồi bắt đại yêu đến trông giữ. - Ta nhớ bên trong Ngư Hải sâm lâm có ba mươi sáu địa phương còn linh thạch, Phệ Linh sa mạc có mười tám địa phương có linh thạch, trong núi rừng dưới chân núi đảo không sơn có chín địa phương còn có linh thạch, bất quá chỗ cất giữ linh thạch ở dưới chân núi cũng không phải Đại Yêu trông coi, mà là Yêu Vương trông coi, năm đó bọn chúng không dám vọng động, bây giờ lão bộc chỉ còn hồn thể, sợ là không cách nào hiệu lệnh đám Yêu Vương kia.

Người gác đêm nói hồi lâu, Từ Ngôn xem như nghe hiểu.

Ngoại trừ linh thạch tản mát toàn bộ Lâm Lang đảo ra, nơi tốt chỉ còn lại là Linh Tê viên cùng di tích Đan phủ bị Hóa Vũ hủy đi, nói cách khác, Từ Ngôn hắn ngoại trừ ngọn hồn đăng trước mặt, chỗ tốt gì đều không nhặt được.

- Không phải ngươi gọi Vận Khí sao, thế nào gặp được ngươi, ta ngược lại không có vận khí? Bên trong Linh Tê viên nuôi ra một đầu Cửu Anh Hóa Vũ, Đan phủ đều bị hủy.

Từ Ngôn bất đắc dĩ nói.

- Lão nô thấy được, Cửu Anh yêu vương vốn là hung thú dưới biển sâu, chuyện thôn phệ lẫn nhau không tính ngoài ý muốn, thời gian ngàn năm trở thành Hóa Vũ ngược lại cũng bình thường, chỉ là Cửu Anh Thần Hỏa Đỉnh chính là linh bảo, thế nào tuỳ tiện nát chứ.

Người gác đêm cũng có chút không hiểu, chỉ là phần không hiểu này của hắn, Từ Ngôn không có ý định giải hoặc.

- Không có bảo bối, dù sao cũng nên có linh mạch chứ, Tán Tiên động phủ chí ít cũng nên là cực phẩm linh mạch, mang ta đi tìm tinh túy linh mạch đi.

Từ Ngôn dự định thu đủ chỗ tốt rồi mới đi đường tốt, ở đây tương đương với động phủ của mình, cũng không thể đi một chuyến uổng công.

- Lâm Lang đảo, không có linh mạch.

Người gác đêm vừa nói câu này, Từ Ngôn nửa ngày nói không ra lời.

- Linh mạch đâu? Bị ai cướp?

- Không ai đoạt, Lâm Lang đảo vốn không có linh mạch tồn tại, ở trên đảo có linh khí thiên nhiên, không thua gì bất kỳ nơi nào có linh mạch, lâu lâu lại có dị bảo xuất thế, cho nên mới bị tiên chủ chọn làm động phủ.

- Dị bảo nào xuất thế tại Lâm Lang đảo, bản mệnh linh bảo của Ngôn Thông Thiên là cái gì?

- Một cành cây khô, cành khô mà ngay cả tiên chủ đều kinh ngạc, về phần bản mệnh linh bảo của tiên chủ, tự nhiên là Tiên Thiên Linh Bảo - Hỗn Nguyên bình.

- Cành khô có phải bị đặt ở bên trong Hỗn Nguyên Bình để uẩn dưỡng hay không, lại không cách nào nuôi sống?

- Đúng là thế, tiên chủ hao phí rất nhiều dị bảo mộc chúc, mới khiến cho cành khô đổi thành màu lục một chút, cho nên tiên chủ khi thì ảo não, nói cành khô là tiền hàng bồi thường, chiếm Hỗn Nguyên Bình không nói, căn bản nuôi không sống...

- Nuôi không sống còn xưng là dị bảo, Ngôn Thông Thiên lịch duyệt không chỉ như vậy chứ, hắn không nhìn ra chân tướng của cành khô?

Từ Ngôn khẽ nhíu mày, Hỗn Nguyên Bình mà người gác đêm nói xem ra là bình sứ chứa Tình Châu, mà cành khô thì là nhánh cây do Tiểu Mộc Đầu biến thành.

- Tiên chủ trước kia cho rằng cành khô là Vạn Dương Mộc, sau đó phát hiện cũng không phải như thế, mà là dị bảo còn cường đại hơn Vạn Dương Mộc, nên gọi là Thiên Ất Mộc.

Người gác đêm nhớ lại chuyện cũ, nói:

- Tiên chủ nói qua, nếu như nuôi đến sống Thiên Ất Mộc, có thể thành Thiên Ất Kiếm, cấp bậc bao trùm phía trên Tiên Thiên Linh Bảo.

- Thiên Ất Kiếm... Áp đảo Tiên Thiên Linh Bảo!

Từ Ngôn kinh ngạc không thôi, hắn chỉ từng nghe nói thế gian có một loại có thể vượt qua Tiên Thiên Linh Bảo, đó chính là Vô Cực Nhân Ma, bây giờ lại nghe nói Thiên Ất Kiếm, mà dị bảo này hiện đang ở trên tay của mình.

Lúc trước Chân Vô Danh đã nói, khi một gốc cây có thể kết xuất bản nguyên linh quả mất đi linh quả đều sẽ khô héo, nếu như mất đi linh quả mà chưa từng khô héo, phẩm giai sẽ còn cao hơn cả Tiên Thiên Linh Bảo.

Lúc đó Từ Ngôn cũng không để ý, cho rằng Chân Vô Danh nói ngoa, bây giờ xem ra đúng là như thế, thân mộc trong bình giới sớm đã xuất hiện dấu hiệu vượt qua Tiên Thiên Linh Bảo, chỉ là Từ Ngôn hắn cũng không nhận ra thôi, càng không người trong Tình Châu giới nhận ra.

- Ngôn Thông Thiên có từng nói qua Thiên Ất Mộc này tồn tại? Vì sao chỉ còn lại một cành khô?

Từ Ngôn vội vàng truy vấn.

- Mảnh vụn của kiếm thể tàn phá, từ trời rơi xuống, rơi xuống Lâm Lang đảo, tiên chủ trước kia có một đoạn thời gian rất dài thích nhìn thiên, nhìn là bầu trời phía trên Lâm Lang đảo chúng ta.

Trong đôi mắt già nua của người gác đêm loé lên tia sáng ngời, giống như lại thấy được vị đảo chủ cao lớn kia đứng trên hải đảo, quần áo phần phật, ngước nhìn bầu trời.

- Vượt qua Tiên Thiên, là Hỗn Thiên, thần kiếm đoạn với thiên thời, sợ là có một hồi đại chiến kinh thiên từng phát sinh trên trời, người cầm Thiên Ất Kiếm, có năng lực thông thiên chân chính, thật khiến cho người ta hâm mộ, có thể xưng Tiên Quân, Quân, phía trên lâm chủ...

Lẩm bẩm câu nói về tiên chủ lúc trước nghe qua, người gác đêm đi tắm ở trong hồi ức. Nói về Quân Chủ, Quân phía trước, mà Chủ ở sau, cho nên tiên quân bao trùm phía trên tiên chủ.

Thông Thiên tiên chủ được vinh dự là cường giả đỉnh phong nhân giới, thế mà xuất hiện qua cảm khái như thế, có thể nghĩ khi Ngôn Thông Thiên quả thật thổn thức không thôi nhìn ra chân tướng của Thiên Ất Mộc.

Chân Võ giới chỉ có Tiên Thiên Linh Bảo, Hỗn Thiên Linh Bảo phía trên Thiên Linh Bảo là căn bản không người nhìn thấy, cành khô Thiên Ất Mộc mà bên trong Hỗn Nguyên Bình trở thành chí bảo hiếm có nhân gian, mặc dù không cách nào phục hồi như cũ, nhưng vẫn bị Ngôn Thông Thiên xem như bảo bối, không tiếc lấy Hỗn Nguyên Bình uẩn dưỡng.

- Thiên Ất, thiên ý...

Nghe nói Thiên Ất thần mộc, Từ Ngôn chợt nhớ tới hai chữ thiên ý mà Tiểu Mộc Đâu nói qua trước kia.

- Trách không được, trách không được Tiểu Mộc Đầu nói thiên ý.

Nguyên lai Tiểu Mộc Đầu biết tên chân chính của nàng là Thiên Ất thần mộc, chỉ nói không rõ lắm lại quá phí sức, mới bị Từ Ngôn nghe thành thiên ý.

- Tại sao không gọi Vạn Dương thần mộc, mà gọi là Thiên Ất đây, chẳng lẽ thế gian còn tồn tại Vạn Dương thần mộc?

Từ Ngôn tiếp tục hỏi.

- Vạn Dương thần mộc là chí bảo của thế gian, sợi rễ có thể bao trùm cả một châu, nhưng Thiên Ất thần mộc càng thêm cường đại, hẳn là vật từ thượng cổ, đến từ thiên ngoại, tiên chủ từng gọi ra thần mộc chỉ linh, biết được cai tên Thiên Ất.

- Ngôn Thông Thiên gặp qua Tiểu Mộc Đầu?

Từ Ngôn hơi sửng sốt.

- Lão nô không biết, tiên chủ thuận miệng nói qua cái tên Thiên Ất, lão nô sao dám nghe ngóng, ha ha, ta chính là một người quét rác thôi.

Người gác đêm ha ha cười nói.

- Thiên Ất Kiếm, tiên quân... Chẳng lẽ có quan hệ với Vân Tiên Quân?

Từ Ngôn bỗng nhiên giật mình, tiên quân mà người gác đêm nhắc tới để hắn nhớ tới vị Vân Tiên Quân thần bí kia, lúc trước nghĩ rằng chỉ là Tán Tiên cường giả, không nghĩ tới xưng hô Tiên Quân đều cường đại hơn so với Tiên Chủ.

Tuy nói là lão bộc của Lâm Lang đảo, người gác đêm biết không nhiều về tin tức Hỗn Thiên Linh Bảo, càng chưa nghe nói qua Vân Tiên Quân, chỉ là cười mỉm nhìn Từ Ngôn.

Bên trong nghi hoặc, Từ Ngôn nhớ tới cái gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn phòng mai rùa hoàn chỉnh không thiếu sót, hỏi: - Vận Khí, vì sao mai rùa hoàn hảo, mà Hóa Vũ ngươi lại chết đã đâu?
Bình Luận (0)
Comment