Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1584 - Chương 1584: Cổ Truyền Tống Trận (Thượng)

Chương 1584: Cổ Truyền Tống Trận (Thượng) Chương 1584: Cổ Truyền Tống Trận (Thượng)Chương 1584: Cổ Truyền Tống Trận (Thượng)

Bình nguyên Mã Thủ, bãi cỏ vô ngần cùng bầu trời xanh thẳm tôn nhau lên, lộ ra đất rộng trời cao, yên tĩnh xa xăm.

Không khí an tĩnh, bị một đạo linh lực ba động vội vàng xé rách, tiếng rít từ xa mà đến gần, thân ảnh đang đi nhanh chân đạp phi kiếm chợt lóe lên, rất nhanh biến mất ở chỗ sâu trong thảo nguyên.

Tốc độ Từ Ngôn đi đường đã không chậm, bất quá vẫn như cũ kém rất nhiều nếu so với lúc toàn thịnh lúc.

Nguyên nhân chỉ có một, hắn hiện tại không chỉ vết thương chẳng chịt, còn đầu váng mắt hoa.

- Cái giá khi nửa đường xông ra màn sáng truyền tống, quả nhiên đáng sợ, nếu không có Giác Thạch Giáp cùng Hiệp Thiên Hạ, cho dù bản thể có thể so với đại yêu, cũng phải bị vết nứt không gian xé nát...

Thầm hô may mắn, Từ Ngôn bây giờ nghĩ đến cảnh tượng đột phá vết rách không gian, vẫn như cũ lòng còn sợ hãi.

Thương thế bản thể không tính cái gì, nghiêm trọng là ngay cả thần hồn đều bị trọng thương, cảm giác ở bên trong không gian vết rách giống như nguy cơ khi phá giới, Từ Ngôn cũng không tiếp tục muốn trải nghiệm loại tư vị kinh khủng kia nữa.

Còn tốt, thương thế bản thể có linh đan có tiểu mộc đầu, thương thế thần hồn có thể đi Đạo phủ tĩnh dưỡng, chỉ cần rời đi Tây Châu vực, không bao lâu có thể khỏi hẳn.

- Nếu như phân hồn của sư phụ còn sống, hắn nhất định biết Ngôn Thông Thiên vì sao mà chết... Đạo phủ, Đông Châu.

Mang theo một phần cảm hoài, trước mắt Từ Ngôn xuất hiện nụ cười hòa ái của lão đạo sĩ.

Một đường đi tới, từ tiểu đạo sĩ Thừa Vân Quan, hắn thành tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong, chẳng mấy chốc sẽ đột phá Hóa Thần, đủ loại kinh lịch, tiểu đạo sĩ năm đó ngay cả nằm mơ cũng sẽ không suy nghĩ. Càng không cách nào tưởng tượng, hắn lại là tàn hồn của một vị Tán Tiên cường đại, mà phía sau sợi tàn hồn này còn cất giấu càng nhiều bí ẩn.

Rốt cục, tất cả bí ẩn đều sắp để lộ.

Chỉ cần có thể nhìn thấy lão đạo sĩ, hết thảy câu đố đều có lời giải.

Trên đường xông ra khỏi không gian truyền tống, Từ Ngôn rơi vào một vùng núi cách bình nguyên Mã Thủ không tính quá xa, phương vị hắn tính toán cực kỳ tiếp cận mục đích.

Vừa hạ xuống đất, Từ Ngôn toàn lực đi đường, ngay cả thương thế đều không để ý.

Bởi vì hắn hết sức rõ ràng, hiện tại Tây Châu vực với hắn mà nói là đầm rồng hang hổ, chỉ có rời đi, mới có thể bảo mệnh.

Một đường đi nhanh, núi Thương Minh càng ngày càng gần.

Bay qua Mã Thủ phường thị, Từ Ngôn không chút dừng lại, một đầu đâm vào Thương Minh Tự.

Miếu thờ sau núi, bên ngoài Vãng Sinh động, Từ Ngôn từ trời rơi xuống, thở phào một cái.

- Vị đồng đạo này, là đến mượn dùng địa hỏa, hay là...

Vãng Sinh động có tu sĩ trấn giữ, nơi này đã bị tiền Thiên Thiên thuê tu sĩ Kim Đan giữ cửa, muốn mượn dùng địa hỏa cần giao ra linh thạch.

Không đợi tu sĩ Kim Đan giữ cửa nói xong, mấy chục khối linh thạch rơi vào trước mặt, mặt hắn đầy tươi cười, cung kính nhường đường.

Lưu lại linh thạch, Từ Ngôn đang muốn đi vào Vãng Sinh động, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

Linh khí trong thiên địa không biết bị loại lực lượng nào xung kích đến chấn động không ngừng, giống như mặt biển bình tĩnh xuất hiện gợn sóng, Từ Ngôn có thể rõ ràng cảm giác được Ngũ Hành linh khí trong không khí xuất hiện ba động kịch liệt.

- Nhanh như thế. Phát giác được có bao nhiêu vị cường giả đang phá không mà đến, trong lòng Từ Ngôn trầm xuống, phi thân xông vào Vãng Sinh động.

- Tiền bối cẩn thận địa hỏa! Hôm nay là đêm trăng tròn, địa hỏa mạnh hơn bình thường rất nhiều.

Tu sĩ trấn giữ Vãng Sinh động hô to nhắc nhở, đồng thời, bóng dáng Từ Ngôn đã biến mất ở bên trong lửa nóng hừng hực.

Truy binh nhanh như thế đã đến, Từ Ngôn rất không hiểu. Căn bản không kịp nghĩ nhiều, đã truy binh đến nhất định là đám cường giả Hóa Thần kia, từ Kiếm Vương sơn nhanh như thế đã chạy tới tuyệt sẽ không là Nguyên Anh.

Thôi động lực đạo toàn thân đến cực hạn, Từ Ngôn đi nhanh bên trong lửa cháy mạnh, tìm tới thạch thất lúc trước, nhảy vào trên thông đạo bệ đá, rất nhanh biến mất ở chỗ sâu có địa hỏa càng thêm mãnh liệt.

Bên ngoài Vãng Sinh động, tu sĩ Kim Đan phụ trách giữ cửa đang ngóng về nơi xa xăm.

Hắn không nhìn ra dấu hiệu có cường giả tiến đến, lại có thể tính ra giao đấu Thiên Anh Bách Thần bảng đã kết thúc, tu sĩ hội tụ trên Kiếm Vương sơn cũng nên tán đi, mà Mã Thủ phường thị cũng nên náo nhiệt hơn.

- Một trận Thiên Anh lôi, chỉ sợ gần nửa tu sĩ Tây Châu vực tề tụ, đến giờ không có người đến mượn dùng địa hỏa, tất cả đều do Từ Ngôn đứng đầu bảng kia, tranh lôi trì hoãn mười ngày, không biết hiện tại làm ăn rất khó à...

Trong Mã Thủ phường thị tôn tại pháp bảo phụ của Thiên Anh Bách Thần bảng, vị tu sĩ thủ vệ này lúc ấy có thể thấy được cảnh tượng tranh đấu đứng đầu bảng, đợi đến lúc nhớ tới bộ dáng của vị đứng đầu bảng kia, bỗng nhiên giật mình.

- Vừa rồi đi vào không phải là Từ Ngôn kia sao? Hắn thế nào đến núi Thương Minh.

Tu sĩ thủ vệ rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, không đợi nghĩ rõ ràng, chỉ cảm thấy cổ căng cứng một cái, thân thể của mình đi theo lơ lửng, thế mà bị người bóp ở trong tay.

- Từ Ngôn ở nơi nào, nói! Thân ảnh cao lớn, tóc xõa dài, tăng thêm một gương mặt vô, bóp lấy tu sĩ thủ vệ chính là lão tổ Vô Tương phái, Vô Tương Tử.

- Bên trong, bên trong.

Xoạt một tiếng, tu sĩ thủ vệ vừa mới phát ra tiếng nghiêng đầu một cái, bị người cắt đứt cổ, bỏ mình tại chỗ.

Ném ra thi thể, Vô Tương Tử cả giận nói:

- Lại là Vãng Sinh động! Từ Ngôn, lần này ta nhìn ngươi có chết hay không.

Âm ầmI

Đất rung núi chuyển một trận, lần lượt từng thân ảnh bước ra từ hư không, hơn mười vị cường giả Hóa Thần, toàn thân bùng nổ linh lực trùng thiên, nhao nhao xông vào Vãng Sinh động.

Có bọn cường giả đáng sợ này đồng thời xuất thủ, không chỉ có địa hỏa bên trong Vãng Sinh động bị đuổi tản ra không còn, ngay cả Vãng Sinh động đều đổ sụp ra, bên trên núi Thương Minh hiện ra một cái động không đáy.

- Chạy đến lòng núi chỉ có một con đường chết, vì sao hắn trốn đến nơi này?

Chương Uyển Vân của Cổ Bách Đảo trên đường đi từ đầu đến cuối mặt ủ mày chau, người khác muốn truy sát Từ Ngôn, nàng cũng không muốn tổn thương tính mệnh của Từ Ngôn, mà muốn bảo trụ Từ Ngôn cũng càng không có khả năng.

- Con chuột nhỏ! Lão phu tìm tới ngươi, ngươi trốn không thoát.

Đan Thánh gầm thét mang theo vô tận phẫn nộ, hắn chẳng những muốn đoạt đi trọng bảo của Từ Ngôn, còn muốn đoạt lại Huyền La Đan cùng Dược Vương Lô của mình.

- Từ Ngôn, ngươi lần này chết chắc!

Độc nhãn của Thân Đồ Liên Thành hung ác lập loè.

Từng vị cường giả Hóa Thần nhao nhao thi triển thủ đoạn, lòng núi hắc ám sáng như ban ngày, tựa như phần mộ bị đào rỗng, ở chỗ sâu nhất phần mộ, xuất hiện chín cái bình đài to lớn. Chín bình đài kết nối lẫn nhau, hình thành vòng tròn, trên đó có mấy đầu đại yêu Hỏa Mãng nghỉ lại, theo cường giả Hóa Thần tiến đến, không đợi những đại yêu này lộ ra răng nanh đã bị chém thành một mảnh lửa hoa.

Lần lượt từng thân ảnh trước sau tiến đến, chín tòa bình đài trong chớp mắt đứng đầy cường giả Hóa Thần.

Phía dưới chín bệ đá là một phòng đá quái dị, không có nóc nhà, chỉ có vách đá to lớn tương liên bốn phía, tựa như bốn phía vách tường, mà Từ Ngôn đang đứng ở trong nhà giam phòng đá này.

- Núi Thương Minh lại có địa phương tốt như vậy, ngược lại là nơi chốn ẩn thân tốt nhất, tiểu tử này ngược lại biết tìm địa phương, đây là chuẩn bị giấu ở lòng đất bế quan, chỉ sợ không đến Hóa Thần sẽ không ra.

Ngu Thiên Kiều lạnh giọng nói.

- Đáng tiếc, Nguyên Anh lại giảo hoạt, vẫn như cũ chạy không khỏi trong lòng bàn tay của Hóa Thần, Từ Ngôn, ngươi cam chịu số phận đi.

Hoa Thường Tại cười lạnh tràn đầy sát ý.

- Nguyên lai bên trong Vãng Sinh động có động thiên khác, lúc trước lão phu cõ lẽ đã bỏ lỡ bảo địa.

Vô Tương Tử âm thầm kinh hãi, lúc trước hắn chiếm cứ Thương Minh Tự, thiết hạ cạm bẫy, lại không phát hiện trong lòng núi thế mà còn có loại bệ đá cổ quái này.

- Khí tức nơi này có gì đó là lạ, nơi này là...

Đan Thánh lịch duyệt nhiều nhất, hắn đầu tiên nhìn kỹ Từ Ngôn, tiếp đó mới nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, chờ hắn nhìn thấy bốn vách tường chỗ phòng đá mà Từ Ngôn đang đứng phân biệt viết Đông Nam Tây Bắc bốn chữ lớn, càng cảm giác được khí tức trận đạo kỳ dị, Mạc Hoa Đà đột nhiên kinh hô.

- Nơi này là cổ truyền tống trận! Hắn muốn chạy trốn khỏi Tây Châu vực.
Bình Luận (0)
Comment