Chương 1586: Nhảy sớm.
Chương 1586: Nhảy sớm.Chương 1586: Nhảy sớm.
Truyền tống đại trận mở ra rõ ràng đến phương đông, nhưng mà tia sáng dưới chân lại chỉ hướng phương bắc, quái sự như thế, kẻ xấu xí Cao Nhân chưa từng nghe qua.
Đông và Bắc, hoàn toàn là hai chữ khác biệt, muốn lẫn lộn thực sự rất khó khăn, trừ phi là người thật thà, là đồ đần, mới có thể ghi ngược Đông và Bắc.
- Cái gì gọi là một mình đảm đương một phía! A Ô, hiện tại khảo nghiệm ngươi chính là như thế nào một mình đảm đương một phía.
Kiếm Vương sơn, trong chiến trường vô cùng hỗn loạn, Chân Vô Danh dắt cuống họng quát to với A Ô một bên:
- Giúp ta giữ vững phía bắc! Đạo tử cùng Hiên Viên Tuyết phụ trách phía đông và phía nam, ta ngăn cản nhân mã phía tây, phía bắc thì toàn bộ nhờ ngươi! Nghe rõ không? Đây là chiến trường! Chúng ta nhất định phải liên thủ mới có đường sống! Giúp †a ngăn cản một mặt, bảo ta gọi A Ô ngươi là gia gia đều được!
Chân Vô Danh phát ra tiếng rống cuồng loạn, bất quá căn bản truyền không ra bao xa khi đang ở trên chiến trường hỗn loạn, xung quanh hắn là vô số kiếm quang bùng nổ, lửa cùng lôi đình hoà lẫn, thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai, nổ vang không ngừng, máu tươi vẩy ra.
Chiến trường vạn quân giao phong, khắp nơi là lôi hỏa cùng kiếm quang, so với chiến trường phàm nhân, trăm vạn tu sĩ một khi ác chiến, tràng diện có thể xưng to lớn, càng không cách nào khống chế.
Một cái đầu người, rốt cục nâng lên quyết chiến giữa Phản Kiếm Minh cùng Kiếm Vương điện.
Hóa Thần rời đi, càng làm cho trận ác chiến lâm này vào cục diện không cách nào chưởng khống.
Tựa như quần ma loạn vũ, tựa như vạn yêu gào thét, một khi bị phẫn nộ cùng ngang ngược chỉ phối, Nhân tộc cũng sẽ biến thành dã thú.
Chiến trường vô tình, Chân Vô Danh tràn đầy cảm xúc. Đó là một loại cảm giác trời sinh mà đến, thật giống như vị Vô Danh công tử hắn trước kia trải qua vô số ác chiến cùng chém giết, vô luận là đơn đả độc đấu, hay là hỗn chiến, Chân Vô Danh đều có thể trong nháy mắt làm ra ứng đối thích hợp nhất.
Thiên phú này của hắn, không ai biết, thậm chí ngay cả hắn đều chưa từng phát giác.
Tựa như một vị kiếm sĩ trời sinh, tay không rời kiếm, chuẩn bị thời khắc chém giết.
- Phía bắc? Được rồi! Nghe ngươi!
A Ô mặc dù khờ ngốc, nhưng hắn biết đang ở trong thời điểm nguy hiểm, vẫn là nghe người thông minh an bài tương đối tốt, chỉ bất quá hắn căn bản không phân rõ Đông Nam Tây Bắc.
Gãi gãi đầu, A Ô đứng tại chỗ dạo qua một vòng, hỏi:
- Bên nào là bắc? Ta nhớ chữ bắc viết như thế nào thế nhưng là tìm không thấy.
- Bên này! Bên này là Bắc!
Ngay cả linh bảo Vô Danh kiếm đều bị Chân Vô Danh hắn tế ra, toàn lực ứng phó ngăn cản Phản Kiếm Minh tấn công mạnh, chỉ phương bắc, vội vã chỉ điểm phương hướng cho A Ô.
- Biết! Các ngươi cố gắng, hắc hắc, chọc tới ta, để Ô vương đều ăn hết bọn hắn đi.
A Ô thả ra một đám Đại Yêu kim ô, dù sao có một đám thủ hạ, hắn căn bản không cần động thủ, chỉ huy đàn quạ giúp đỡ Chân Vô Danh ngăn cản thế công phía Bắc là được.
- Bắc... Là viết như thế! A Ô không ngốc nha, A Ô đều nhận thức chữ! A Ô nhận ra Tây cùng Bắc, còn có thể viết! Hắc hắc!
Trốn ở trong một đám kim ô đại yêu, A Ô tràn đầy phấn khởi viết chữ Bắc xiêu xiêu vẹo vẹo ở trên mặt đất, viết xong, đầu tiên cười ngây ngô một trận, tiếp đó lại gãi đầu một cái.
- A? Giống như đã gặp chữ bắc này ở nơi nào, đến tột cùng đã gặp ở nơi nào đây?
Vô số tu sĩ chém giết trên chiến trường, A Ô rơi vào trầm tư, hắn luôn cảm thấy đã gặp qua ở đâu chữ Bắc này, thấy qua không ít, còn giống như làm cái gì với nó rồi.
Người thật thà cũng có thời điểm hiểu rõ, nhưng chuyện cũ mấy năm trước, A Ô thực sự nghĩ không ra.
Đang lâm vào trầm tư cùng không chỉ có A Ô, trên mặt biển cách Lâm Lang đảo mấy vạn dặm, có một đảo nhỏ không người, trên đảo nhỏ có một vị hán tử với quần áo tàn phá, mình đầy thương tích, ánh mắt ngốc nghếch đang mờ mịt ngắm nhìn mặt biển nơi xa đang thiêu đốt lên lửa lớn.
Khương Đại Xuyên cũng đang trầm tư, trầm tư vận khí của mình vì cái gì không may như thế.
- Nguyên lai, trên đường truyền tống trận cỡ lớn truyền tống, vốn có gió lớn gào thét... Mẹ nó! Nhảy sớm rồi.
Khương Đại Xuyên hoàn toàn là nhảy sớm.
Ngay thời khắc Từ Ngôn còn không có rời đi quỹ tích của truyên tống trận, hắn trước hết đã nhảy ra ngoài, lúc ấy hắn cho rằng Từ Ngôn đã chạy trốn, bây giờ mới xác định, âm thanh trước đó là tiếng gió gào thét chứ không phải tiếng gào do người phát ra, căn bản chính là do truyền tống cự ly xa sinh ra.
Tình Châu giới không có truyền tống trận cỡ lớn, Khương Đại Xuyên cũng chưa từng trải qua có thể một lần truyền tống khóa vực đến ức vạn dặm.
Nhưng hắn biết mình nhảy sớm, bởi vì Lâm Lang đảo ở xa xa mặc dù nhìn không thấy, nhưng còn có thể thấy rõ ràng phí hải ở bên ngoài hòn đảo.
Ai thán qua đi, Khương Đại Xuyên nhìn một chút vỏ ốc đã vỡ vụn dưới chân, thở dài nói:
- Đáng tiếc, Loa phủ tốt như vậy cứ như vậy nát, lần sau không thể nhảy truyền tống trận, quá nguy hiểm.
Cưỡng ép đột phá truyền tống, hoàn toàn chính xác nguy hiểm.
Ngay cả Từ Ngôn võ trang đầy đủ đều bị thương tới thần hồn, có thể nghĩ đổi thành người khác cơ hồ hẳn phải chết không nghi ngờ, đừng nói có một vỏ ốc ngăn cản, cho dù có mười cái vỏ ốc đại yêu cũng ngăn không được lực lượng của vết nứt không gian.
Khương Đại Xuyên rất không may, vừa mới truyên tống không lâu hắn đã nhảy ra ngoài, bây giờ luân lạc đảo hoang không người dưới biển sâu, mảnh Chân Võ giới mới tinh này với hắn mà nói là một vùng biển mênh mông.
Khương Đại Xuyên cũng rất may mắn, may mắn hắn vừa mới truyền tống không lâu đã nhảy ra ngoài, nếu như khi đến Tây Châu vực mới nhảy ra giống như Từ Ngôn, như vậy nhất định chết không thể nghi ngờ.
Khi truyền tống trận vừa mới bắt đầu truyền tống, không gian vết rách xung quanh mặc dù đáng sợ, nhưng chiếu so điểm cuối cùng phụ cận không gian cần phải an toàn quá nhiều.
Cũng chính là Khương Đại Xuyên mạng lớn, hắn không có nhục thân cường hoành như của Từ Ngôn, càng không có Hiệp Thiên Hạ của Từ Ngôn, vỏ ốc đại yêu lại không so được Giác Thạch Giáp tàn phá.
Nhưng hắn có số phận mà Từ Ngôn không có, vận khí cổ quái có thể sinh tôn bên trong vận rủi.
Cùng loại với đại loạn ở Kiếm Vương sơn, khi truyền tống trận ở Lâm Lang đảo mở ra cuối cùng kinh động đến Cửu Anh Hóa Vũ, sau khi truyền tống mười mấy người rời đi Lâm Lang đảo, Hóa Vũ khổng lồ đằng không bay lên, ngửa đầu hót vang vang tận mây xanh, đúng là bay lên không trung, trốn ra tám ngàn dặm Phí Hải.
Lâm Lang đảo mà ngay cả Hóa Vũ đều cảm thấy nguy hiểm, thật ra sớm đã không phải là động phủ của Tán Tiên.
Tán Tiên đã vẫn lạc, danh vọng lớn hơn nữa, cũng sẽ bị tuế nguyệt làm hao mòn đến không còn một mảnh.
Cửu Anh sợ hãi là Ngôn Thông Thiên còn sống ngàn năm trước.
Mà Kim Bì Hà trong lúc vô tình bắt lấy một phần cái đuôi cuối cùng của một đầu Cửu Anh, từ đó cũng bị mang theo bay lên không trung thì e ngại Từ Ngôn.
Một lần chuyến đi Lâm Lang đảo, may mắn nhất tuyệt không phải Từ Ngôn, mà là Kim Bì Hà bị nướng gần chín bên trong Cửu Anh thần hỏa đỉnh. Số mệnh vốn là mồi câu, ngược lại chạy ra thăng thiên, vận khí như thế, có thể xưng không ai bằng.
Vừa mới bay ra Phí Hải, không đợi cao hứng, Kim Bì hà đã bị quật bay ra ngoài, vừa rồi rơi xuống một đảo hoang vô danh.
Đảo hoang mặc dù không có tên, lại có người.
- Ngươi là... Con tôm bự bên người Từ Ngôn kia?
Khương Đại Xuyên đang mờ mịt chợt thấy có vật sống rơi vào trước mặt, còn bị ngã đến bán sống bán chết, tinh thần hơn mấy phần.
- Làm sao thế? Đã biết Từ Ngôn kia là ác nhân, đi theo hắn, ngay cả tôm đều sống không bằng chết a, đã gặp được cũng coi như duyên phận, về sau ngươi đi theo ta đi, vừa hay thiếu một đầu tọa ky có thể bơi lội ở trong biển.
Khương Đại Xuyên nhẹ gật đầu, không nói lời gì kéo lấy Kim Bì Hà đi về phía rừng cây chỗ sâu trong hải đảo, hắn cần hảo hảo chuẩn bị một phen đại kế chạy trốn của mình, nếu muốn bị vây chết trên mặt biển, thế sẽ thành chuyện cười lớn.
Khương Đại Xuyên không muốn mình trở thành trò cười, Từ Ngôn cũng giống vậy.
- Muốn bắt ta? Trò cười! Mạc Hoa Đà, Thân Đồ Liên Thành, các ngươi chờ đó, thù hận này chúng ta rất nhanh sẽ có thể tính toán rõ ràng.
Truyền tống trọn vẹn hai canh giờ, Từ Ngôn rốt cục đã tới mục đích.
Nhìn bốn phía xung quanh, vị trí của Từ Ngôn là một chỗ động quật rất sâu, bùn đất dưới chân có chút mềm nhữn.
- Đạo phủ, sư phụ, ta đến rồi.
Cũng không để ý hoàn cảnh của động quật, trong lòng Từ Ngôn lúc này tràn đầy mừng rỡ, đại nạn không chết tất có hậu phúc, đây mới gọi là trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi.
Mang theo ước mơ vô hạn, Từ Ngôn rời đi động quật, nhưng xuất hiện ở trước mắt hắn lại không phải bầu trời xanh thẳm cùng cỏ thơm xanh biếc, mà là một màn cảnh tượng quỷ dị làm người ta sợ hãi. Trước mắt khoáng đạt vẫn như cũ là thế giới dưới lòng đất.
Trong không khí tràn ngập mùi mục nát mà máu tanh, đỉnh đầu là nham thạch, tia sáng mờ tối xuyên thấu qua khe hở, dưới ánh sáng là một khối đá lớn sát bên một khối hình bầu dục, nhìn không thấy bờ, những đá lớn này có chiều cao hơn một người, nhìn kỹ lại có thể nhìn ra bên trong ngọ nguậy một chút quái vật khổng lồ, thật giống như từng quả trứng lớn quỷ dị, không biết đang ấp dị thú hung mãnh nào...