Chương 1601: Hỏa Hài Nhi
Chương 1601: Hỏa Hài NhiChương 1601: Hỏa Hài Nhi
Thiên Cơ phủ, vườn hoa bên hồ nước, một đám cua vây quanh ở bên cạnh một cái chậu gỗ to, giơ càng cua trừng tròng mắt, giống như một loại nghi thức quái dị nào đó.
Từ Ngôn trước đó không quan tâm bọn cua ngốc này, thế nhưng khi hắn nhìn thấy quái kén nứt ra, không khỏi kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.
Quái kén nứt ra là thứ nhất, càng làm cho Từ Ngôn kinh ngạc là nước máu trong chậu gỗ.
Huyết thủy phổ thông bình thường đang sôi trào, bốc lên bong bóng hiện ra một màu lục đầy cổ quái.
Máu là đỏ, bong bóng là xanh, cảnh tượng có thể xưng quỷ dị để Từ Ngôn không hiểu thấu, lại vạn phần không hiểu là huyết thủy trong chậu gỗ lúc này bắt đầu đảo lưu, giống như tơ máu bò đầy quái kén, nhìn qua làm cho người ta có chút sợ hãi.
Tiếng tạch tạch càng lúc càng lớn, toàn bộ quái kén trải rộng vết rách, tơ máu xông vào kén, thế mà bị hấp thu không còn gì.
Vỏ trứng của quái kén nứt ra từng mảnh từng mảnh, phù phù một tiếng, một vật rơi vào trong chậu gõ, nhìn kỹ lại thế mà là một cây nấm.
Cây nấm lớn nhỏ cỡ hài đồng hai ba tuổi, toàn thân có lửa cháy mạnh, lửa cháy mạnh kia cũng không phải thiêu đốt ở bên ngoài, mà thiêu đốt ở bên trong cây nấm, như là một cây nấm bình thường như bên trong vỏ chứa toàn là lửa cháy mạnh bừng bừng.
Ê a nha, ê a nha.
Đồng thời xuất hiện với cây nấm với lửa cháy cả người là tiếng anh hài tùy theo mà đến, chỉ thấy cây nấm lửa cháy vặn vẹo uốn éo ở trong chậu gõ, bịch một tiếng thế mà nhảy ra ngoài.
Phần phật!
Băng Ti Giải xung quanh bị dọa đến nhao nhao lui lại, trống đi một mảnh đất trống, duy chỉ có Từ Ngôn đang trừng to hai mắt nhìn chằm chằm cây nấm.
Ê a nha, ê a nha.
Liệt diễm ma cô giật giật, đi đến gần Từ Ngôn, đầu tiên là quan sát một lát, tiếp đó bịch một tiếng bạo liệt ra, cây nấm biến mất, hiện ra một hài đồng hoàn toàn do lửa cháy tạo thành.
Lông mày lửa cháy mắt lửa cháy, cái mũi lửa cháy, lỗ tai lửa cháy, ngay cả đầu đều là từng sợi lửa cháy mạnh đang thiêu đốt.
Ê a nha, ê a nha.
Hài đồng lửa cháy hết sức tò mò nhìn bốn phía xung quanh, nó không đi đường, chỉ nhảy nhót, mà còn nhảy nhót rất chậm.
- Đây là... Hỏa Hoàng Cô?
Từ Ngôn tỉnh lại từ trong lúc khiếp sợ, nhìn liệt diễm hài đồng nhảy tới nhảy lui trước mặt, khóe mắt hắn giật giật.
Bên trong quai kén có thể sinh ra Hỏa Hoàng Cô, Từ Ngôn không có gì ngoài ý muốn, để hắn ngoài ý muốn chính là, Hỏa Hoàng Cô này lại là vật sống.
Thật ra cũng không tính là vật sống, Từ Ngôn ngay cả kiếm nhãn đều không cần vận dụng, Hỏa Hoàng Cô loại hình thái này rõ ràng là sinh ra mộc linh, xem như một loại thực vật còn sống.
- Tiểu gia hỏa, ngươi từ đâu tới đây, là ai mang ngươi lại tới đây, ngươi có nhớ Vân Tiên Quân hay không?
Từ Ngôn ngồi xổm xuống, cười hòa ái hỏi thăm, còn vỗ võ đầu liệt diễm ma cô, dẫn tới một trận ê a nha tiếng vang.
Từ Ngôn bên này hỏi, liệt diễm ma cô bên kia chỉ biết ê a nha, đừng nói miệng nói tiếng người ngay cả nghe đều nghe không hiểu.
- Cỏ cây sinh linh, phần lớn ngu dốt, đáng tiếc, nếu như ngươi sớm sinh ra thần trí, có lẽ có thể nhớ kỹ Vân Tiên Quân, nhớ kỹ hắn vì sao mang các ngươi đi vào Chân Võ giới... Ê a nha, ê a nha.
Liệt diễm hài đồng giống như mười phần thân thiết đối với Từ Ngôn, vây quanh Từ Ngôn nhảy đến nhảy lui, lanh lợi lộ ra cao hứng.
Nó cao hứng, lại dọa đám Băng Ti Giải cách xa xa sợ bị đốt cháy, duy chỉ có Tiểu Thanh dám dừng lại ở gần.
Bành bành bành, Từ Ngôn tăng thêm mấy phần khí lực, đập đến liệt diễm hài đồng bốc lên một cỗ hoả tinh.
Oanh một tiếng, biển lửa đập vào mặt.
Vẻn vẹn chỉ có một liệt diễm hài đồng còn không có cái gì, bỗng nhiên bốc lên hoả tỉnh thế mà bùng phát ra nhiệt độ cao kinh khủng, hình thành biển lửa vô biên đều bao phủ Từ Ngôn cùng Tiểu Thanh trong đó.
Toàn bộ khu vực hồ nước lâm vào biển lửa, ngay sau đó là vườn hoa, sau đó là toàn bộ Thiên Cơ phủ đều bị ánh lửa bao phủ.
Mặc dù ánh lửa ngút trời, nhưng không có liệt diễm chân chính, mái nhà Thiên Cơ phủ bị nướng đến không còn, mặt nước trong hồ nước đang nhanh bốc hơi, linh hoa linh thảo trong hoa viên dần dần khô héo.
Cũng không phải tất cả hoa cỏ đều tại khô héo, một chút linh hoa Hỏa thuộc tính thế mà tranh nhau nở rộ.
- Hỏa linh khí thật đáng sợ.
Ở trung tâm ánh lửa, Từ Ngôn không có chút nào tổn hại, ngay cả Băng T¡ Giải xung quanh cũng không có bị đốt cháy khét, mặc dù hỏa linh khí rất nóng, có thể nướng cháy mái nhà, bốc hơi ao nước, nhưng đối với Yêu tộc như Băng Ti Giải mà nói còn không tính cái gì.
Ngay cả Băng T¡ Giải đều có thể sống sót bên trong hỏa linh khí. Từ Ngôn là Nguyên Anh đỉnh phong thì càng không cần phải nói.
Từ Ngôn đều không cần vận chuyển linh lực, lấy bản thể đã có thể tuỳ tiện hành động như thường bên trong Hỏa linh lực. Hỏa linh khí là một loại linh khí đơn thuần, mặc dù rất nóng, lại không thiêu đốt, nếu như chuyển biến hỏa linh khí thành Hỏa linh lực, đó chính là uy năng tựa như hủy diệt.
Vẻn vẹn gõ ra chút lửa mà thôi, Từ Ngôn không nghĩ tới Hỏa Hoàng Cô lại có hỏa linh khí bàng bạc như thế, vì không để cho linh thảo của hắn triệt để khô héo, Từ Ngôn vận dụng linh lực, ép xuống hỏa linh khí trong Thiên Cơ phủ.
- Tiểu gia hỏa đáng sợ, nếu như ngươi nổ tung, ngay cả Hóa Thần sợ cũng ngăn không đi.
Ngắm nghía liệt diễm hài đồng trước mặt, Từ Ngôn suy nghĩ một chút, nói:
- Ngươi là thân thể bản nguyên của Hỏa Hoàng Cô, gọi ngươi là gì mới tốt đâu, tiểu Hỏa? Tiểu Hoàng? Tiểu Cô? Không có một tên nào thuận miệng, nhìn ngươi là hình người, thế thì gọi ngươi là Hỏa Hài Nhi đi.
Liệt diễm hài đồng loại mộc linh, cơ hồ không có thần trí, loại linh thể này chỉ có thể nuôi dưỡng ở trong đất, không cách nào xuất chiến giống như Linh thú, cũng rất khó thu nó làm vật bản mệnh.
Sinh linh loại mộc linh tương tự như trùng loại, thần trí rất thấp, rất khó để bọn chúng phân rõ quan hệ chủ tớ, nếu như trưởng thành đến loại trình độ Tiểu Mộc Đầu, không biết cần bao nhiêu năm tháng.
Có lẽ Chân Võ giới có người nuôi nhốt trùng loại ngăn địch, nhưng tuyệt đối không ai nuôi một gốc cây hoặc một cây nấm đi đối địch.
- Tiểu Thanh, về sau tiểu gia hỏa này sẽ để cho ngươi chiếu cố, thanh lý ra một chỗ trống nào đó bên hồ nước để cung cấp cho nó cư trú.
- Tuân mệnh."
Mệnh lệnh của chủ nhân chính là thánh chỉ, Tiểu Thanh bắt đầu suất lĩnh đại quân cua của nàng thanh lý đất trống, dọn bùn đất, chuẩn bị một chỗ nương thân cho Hỏa Hài Nhi.
Cho dù có thể nhảy, biết nhảy tới lui, liệt diễm hài đồng vẫn như cũ là bản thể Hỏa Hoàng Gô, phàm là thực vật đều cần ở trong đất bùn mới có thể an tâm. Ngay lúc Tiểu Thanh đang chỉnh lý chỗ ở cho Hỏa Hoàng Gô, trước đào hố to, sau đó trải lên lá mục xốp mềm, bên trên lá mục là một tầng Băng T¡ do Băng T¡ Giải phun ra.
- Băng T¡ bao Hỏa Hoàng, Phệ linh phá Thiên Địa...
Nhìn Băng Ti Giải bận rộn, Từ Ngôn tràn đầy cảm xúc về câu nói Băng Ti bao Hỏa Hoàng.
Tiểu Thanh là hắn nhìn lớn lên, căn bản không có rời đi bên người, chưa từng có tiếp xúc qua Hỏa Hoàng Gô, thế mà trong một lần gặp nhau đã có thể quen thuộc điều kiện nghỉ lại của Hỏa Hoàng Gô.
Rất nhanh, đất trống đã được dọn dẹp ra, Hỏa Hài Nhi đầu tiên nhìn một chút, lại ngửi ngửi, tiếp đó một đầu đâm vào nơi ở Tiểu Thanh chuẩn bị cho nó, tiến vào tâng đất xốp rồi không có tung tích gì nữa.
Chỉ cần ở trong Thiên Cơ phủ, Hỏa Hài Nhi sẽ chạy không ra cảm giác của Từ Ngôn, xác nhận Hỏa Hoàng Cô giấu ở lòng đất, Từ Ngôn mỉm cười, đưa mắt nhìn sang chậu gỗ không bên hồ nước.
Nửa bồn huyết thủy lúc đầu, một giọt không dư thừa, trước đó sôi trào bọt khí màu lục, tựa như ảo giác. Từ Ngôn biết đó cũng không phải ảo giác, hắn cũng không phải phàm nhân, tận mắt nhìn thấy bọt khí tuyệt sẽ không sai.
- Bọt khí màu lục, máu đỏ tươi, lực lượng sinh cơ...
Lông mày nhíu chặt, Từ Ngôn phát hiện một chỗ địa phương không giống bình thường, bên trong máu tươi của chính hắn giống như mang theo lực lượng không muốn người biết.
Vận chuyển một tia linh lực, lộ ra đầu ngón tay.
Giọt giọt máu tươi tùy theo nhỏ xuống, trọn vẹn chín giọt huyết châu không có rơi xuống đất, mà bị linh lực giam cầm xoay quanh, phiêu phù ở trước mặt Từ Ngôn.