Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1602 - Chương 1602: Thân Phận Thật Sự

Chương 1602: Thân phận thật sự Chương 1602: Thân phận thật sựChương 1602: Thân phận thật sự

Chín giọt huyết châu, hiện lên hình khuyên phiêu phù ở trước mắt phải Từ Ngôn, xoay chầm chậm đồng thời bị kiếm mang lấp lóe bên trong mắt phải nhìn kỹ từng cái.

Từ Ngôn lần đầu tiên lấy kiếm nhãn quan sát máu tươi của mình, cử động như vậy chỉ sợ không ai sẽ làm.

Người bình thường ai sẽ đi để ý máu của mình, nếu không phải bị Ma hồn Thiên Lân hố một lần, không duyên cớ xả nửa bồn máu, huyết thủy lại bị Tiểu Thanh cầm đi trồng cây nấm, Từ Ngôn như thế nào lại hoài nghi máu tươi của mình có chỗ không giống bình thường chứ.

Theo kiếm nhãn quan sát, Từ Ngôn dần dần hiện bên trong chín giọt máu tươi có một vật kỳ lạ, thậm chí ngay cả kiếm nhãn đều không thể thấy rõ.

Tế ra Anh hỏa, Từ Ngôn bắt đầu tế luyện máu tươi của bản thân, thời gian dần trôi qua huyết châu bị bóc ra, cho đến khi bị thiêu đốt thành hư vô.

Bên trong tiếng xèo xèo yếu ớt, kiếm nhãn Từ Ngôn từ đầu đến cuối vận chuyển đột nhiên nổi lên hào quang, trong không khí xuất hiện gợn nước chấn động, linh lực cường đại bao phủ mà đến, ngay đồng thời khi chín giọt máu tươi biến mất, một tia khí tức xanh nhạt bị Từ Ngôn bắt giữ.

- Đây là... Mộc linh lực!

Khí tức xanh nhạt luyện hóa ra từ trong máu tươi yếu ớt đến chỉ có một tia, nếu không phải vận chuyển kiếm nhãn, đổi thành Nguyên Anh đỉnh phong khác cũng không nhìn ra.

Đừng nói không nhìn ra, càng không cách nào cảm giác.

Dây là một tia khí tức linh lực ẩn sâu ở trong máu, nhạt đến mức theo huyết dịch khô cạn mà bốc hơi, ngoại trừ tế luyện máu tươi ra, không ai có thể nhìn ra được.

Luyện chế được Mộc linh lực cổ quái từ trong máu của mình, Từ Ngôn trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người. Hắn là người, làm sao có thể mang theo Mộc linh lực?

Nếu yêu nhân hỗn huyết giống như Bao Tiểu Lâu kia, trên người xuất hiện khí tức yêu tộc cùng huyết mạch yêu tộc thì quá bình thường, Thân Đồ Liên Thành nhân ma hỗn huyết, mang theo ma khí ma huyết cũng không tính ngoài ý muốn, thế nhưng Mộc linh lực loại vật này, bây giờ không có người sống có thể kế thừa ở trong huyết mạch.

Trên đời có yêu nhân hỗn huyết, có nhân ma hỗn huyết, thậm chí có giao nhân có ngư nhân, nhưng Từ Ngôn chưa hề nghe nói qua có thứ quái dị như mộc nhân.

- Hỗn huyết giữa cây và người? Thế gian không có loại vật này, chẳng lẽ ta là một cái cây?

Cả đời này của Từ Ngôn gặp qua vô số hiểm cảnh, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ là một gốc cây, loại suy đoán này có thể xưng hoang đường, nhưng càng thêm không thể tưởng tượng nổi chính là, loại suy đoán hoang đường này không chừng có thể trở thành sự thật.

Bởi vì trong máu của hắn đích đích xác xác xuất hiện Mộc linh lực, cho dù chỉ có một tia nhàn nhạt, lúc này đã triệt để tiêu tán.

- Tại sao cay có thể có thân người? Không có khả năng, ta là ác niệm tàn hồn của Ngôn Thông Thiên.

Bên trong tiếng kinh hô, tâm thần Từ Ngôn xuất hiện chấn động, lấy ra bình sứ, kêu:

- Tiểu Mộc ĐầuI

Tiếng cười nhẹ nhàng vang lên bên trong Thiên Cơ phủ, Mộc Đầu nữ hài xuất hiện ở trước mắt Từ Ngôn, cao hứng hô ca ca.

- Ta không phải ca ca ngươi...

Trong lòng Từ Ngôn đầy lo lắng, vốn muốn để Tiểu Mộc Đầu cảm giác một phen trên người mình còn có bao nhiêu Mộc linh lực, lại bị một câu xưng hô của đối phương lần nữa chấn kinh.

- Tiểu Mộc Đâu gọi ta là ca ca, Ma hồn nói bản thể thành giới, bên trong máu có giấu Mộc linh lực, mộc độc của Khương Đại Xuyên cùng Hàn Thiên Tuyết, tinh không thần thụ của Bách Thảo Các...

Vẻ chấn kinh tren mặt biến thành kinh ngạc, Từ Ngôn nhớ tới thời điểm năm đó ở Tình Châu giới, Hàn Thiên Tuyết bị trúng mộc độc hẳn phải chết.

Năm đó, mộc độc là bị Từ Ngôn hắn giải trừ, vốn cho rằng mộc độc ở Bình Trung giới chênh lệch cực lớn so với ở Chân Võ giới, mình mới có thể giúp đỡ Hàn Thiên Tuyết khu trừ mộc độc mà không có chút tổn hại nào, thế nhưng vài ngày trước Khương Đại Xuyên lại mang theo một thân mộc độc xông ra Bình Trung giới, đi tới Chân Võ giới.

Bởi vậy có thể thấy được, mộc độc ở Bình Trung giới cùng mộc độc ở Chân Võ giới không có gì khác biệt, mà Từ Ngôn hắn trời sinh không sợ mộc độc.

Từ năm đó trừ độc vì Hàn Thiên Tuyết, đến mở ra hàng rào Thần Mộc, có thể nói không có Từ Ngôn, Vương Khải Hà Điền những người kia căn bản bò không lên Thông Thiên Thần Mộc, vẻn vẹn Mộc bản nguyên đáng sợ kia đã có thể tiêu diệt hết thảy Thần Văn của Tình Châu.

- Làm sao có thểi

Từ Ngôn kinh ngạc vì hai loại thân phận khác nhau của hắn.

Hắn ở trong giấc mộng có thể nhớ lại ký ức của Ngôn Thông Thiên, lại có thể nhóm lửa hồn đăng của Ngôn Thông Thiên, nói rõ hắn nhất định là một sợi tàn hồn của Ngôn Thông Thiên.

Nếu là tàn hồn của Tán Tiên, không nên xuất hiện thân phận khác, trừ phi ác niệm tàn hồn của Ngôn Thông Thiên dung hợp cùng một tàn hồn khác ngay lúc trốn vào Hỗn Nguyên bình.

- Thiên Ất mộc linh... Chẳng lẽ Thiên Ất mộc linh có hai cái! Phân âm dương.

Bỗng nhiên nhìn vê phía Tiểu Mộc Đầu, Từ Ngôn bị suy đoán của mình chấn kinh đến trợn mắt hốc mồm.

Cũng chỉ có giải thích như thế mới có thể nói thông thân phận quỷ dị này của hắn.

Tàn hồn Tán Tiên mạnh hơn cũng không có cách nào bản thể thành giới, đây căn bản cũng không phải năng lực mà Nhân tộc nên có, trong máu lại xuất hiện Mộc linh lực thuần túy, Từ Ngôn lúc này mới chân chính bừng tỉnh đại ngộ.

- Trách không được... Trách không được Tiểu Mộc Đầu gọi ta ca ca.

- Trách không được ta có thể không nhìn mộc độc.

- Trách không được ta có thể mở ra Thần Mộc kết giới ở Bình Trung giới.

- Trách không được ta có thể lấy Súc Linh Quyết thu nhỏ vật liệu linh khí ở Tình Châu giới mang theo trên người.

- Trách không được mới vào Chân Võ giới sẽ bị lực lượng thiên địa phong ấn.

- Trách không được khi ở Bách Thảo Các nhìn thấy thân cành Thiên Ất mộc bị nghĩ lầm thành Vạn Dương mộc sẽ xuất hiện huyễn tượng của tinh không Thần Mộc.

- Nguyên lai ta là Thiên Ất mộc linh!

- Thiên Ất Thần Mộc cắm rễ trong Hỗn Nguyên bình, Khí Hồn Mộc lão sắp chết, cho nên ta ở trong Bình Trung giới mới có Kim Đan có Chân Anh, có thể không xem quy tắc...

Bước chân lảo đảo, Từ Ngôn bị thân thế ly kỳ này của mình làm cho cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối.

Hắn tưởng tượng qua mình là Vô Cực nhân ma đáng sợ, cũng tưởng tượng qua mình là Tán Tiên trùng sinh, nhưng hắn chưa hề nghĩ tới mình sẽ là Hỗn Thiên Linh Bảo, Thiên Ất mộc linh.

- Không! Không phải mộc linh thuần túy, ta có thân người, có Tán Tiên tàn hồn, cũng nên tính là Nhân tộc mới đúng...

Đè xuống cảm xúc đang bành trướng trong lòng, Từ Ngôn bắt đầu lại lần nữa thôi diễn.

- Lúc Ngôn Thông Thiên ngã xuống phân ra thiện ác song hồn, ác hồn trốn vào Hỗn Nguyên bình, cành khô Thiên Ất mộc từ đầu đến cuối khô héo không cách nào phục sinh, âm dương song linh uể oải sắp chết, trùng hợp dương linh sắp chết bị Tán Tiên tàn hồn rơi xuống trên cây đụng vào, cả hai hòa làm một thể, tạo thành anh hài thuận sông lớn phiêu bạt mà xuống, trôi dạt đến Lâm Sơn trấn...

Cười khổ một tiếng, Từ Ngôn nhìn về phía Tiểu Mộc Đầu, nói:

- Nguyên lai, ngươi đã sớm biết ta là ai, ta thật là ca ca của ngươi.

- Ca cail

Tiểu Mộc Đầu chớp chớp gỗ con mắt, dùng sức gật đầu.

Nàng đích xác biết, bởi vì nàng là âm linh của Thiên Ất mộc, mà ca ca của nàng, thì là dương linh.

Cho nên nàng mới có thể gặp ca ca nàng ở vịnh Thiên Hà, nàng mới có thể ở Thiên Hà không để ý sinh tử thay ca ca của nàng ngăn cản Ma Phong trong động quật, nàng mới có thể mỗi lần nhìn thấy hắn đều sẽ vui vẻ hô to một câu ca ca.

Nguyên lai, khi còn ở Tình Châu giới đã tồn tại manh mối, chỉ là Từ Ngôn chưa từng nghĩ tới mà thôi.

Thân phận không thể tưởng tượng như thế, đổi thành dù ai cũng không cách nào tưởng tượng ra được.

- Ta có thân người, mà Tiểu Mộc Đầu chỉ có mộc linh chi thể, xem ra là ác niệm tàn hồn của Ngôn Thông Thiên triệt để dung hợp cùng Thiên Ất Mộc Dương linh, khiến cho Thần Mộc dương linh lấy mộc hóa người, cho nên mới sẽ bị thiên địa Chân Võ giới phong cấm.

Từ Ngôn giật mình tự nói, trước đó còn tưởng rằng thiên địa cấm chế của Chân Võ giới chỉ phong cấm sinh linh đến từ dị giới.

Bây giờ Từ Ngôn mới biết được, thiên địa cấm chế này chỉ phong cấm dị loại là hắn, những người khác không có thiên địa cấm chế gia thân, Vương Khải Hà Điền không có, Khương Đại Xuyên, Hải Đại Kiềm không có, ngay cả mộc linh thể Tiểu Mộc Đầu cũng không có.

Lấy mộc hóa người, cải biến quy tắc thiên địa, cho nên Từ Ngôn mới có thể vừa đến Chân Võ giới đã bị thiên địa cấm chế không hiểu thấu, nghĩ thông suốt điểm này, một nghi hoặc khác đặt ở trong lòng Từ Ngôn cũng được giải quyết dễ dàng. Liên quan tới mạng sống của mình ở Bình Trung giới.

Lúc mới bắt đầu nhất, Từ Ngôn cho rằng mình lên núi hái được sâm núi kéo dài tính mạng cho lão đạo sĩ, về sau hắn nhớ tới Hắc Bạch Vô Thường quay mặt về phía mình mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai đối tượng Vô Thường lấy mạng không phải lão đạo sĩ, mà là tiểu đạo sĩ như hắn.

Mặc dù nghĩ thông suốt việc lão đạo sĩ truyền thụ Tịch Vân Quyết chính là đang vì mình độ mệnh, nhưng Từ Ngôn từ đầu đến cuối không nghĩ ra mình lúc ấy vì sao không có nửa điểm cảm giác hư nhược.

Hắn lúc đó có thể nói nhảy nhót tưng bừng, thân thể mười phần khỏe mạnh, chưa từng có dấu hiệu sắp chết.

Bây giờ Từ Ngôn biết được thân phận chân chính của mình mới giật mình, mình hồi nhỏ hoàn toàn chính xác không có cảm giác đặc biệt, đó là bởi vì chính hắn không nhìn thấy Tán Tiên tàn hồn cùng Thiên Ất mộc linh dung hợp thật ra là một quá trình vô cùng hung hiểm.

Từ Ngôn không thấy được quỷ tượng, lão đạo sĩ nhìn thấy, Từ Ngôn trải nghiệm không đến khí tức tử vong, lão đạo sĩ cũng nhìn thấy.

Linh và hồn khac biệt, chính là nhờ lão đạo sĩ không tiếc mạng của mình mới chính thức hòa thành một thể, cũng chính là lão đạo sĩ lấy tính mệnh thủ hộ, trong thiên hạ mới có tạo hóa Từ Ngôn, Từ Chỉ Kiếm.

- Sư phụ...

Sâu trong đôi mắt có nước mắt phun trào, cho tới hôm nay, Từ Ngôn mới cảm nhận được lão đạo sĩ dụng tâm lương khổ, vị lão nhân hiền lành hòa ái kia cũng như cha mẹ ruột của Từ Ngôn hắn.

Biết được chân tướng thân thế, tâm thần Từ Ngôn chập trùng thật lâu, không cách nào lắng lại.

- Phệ Linh trùng thích mộc, cho nên mới sẽ không đả thương ta... Vận Khí.

Chứng minh sau cùng là đám quái trùng có thể xưng kinh khủng ở trong lòng núi, theo Từ Ngôn kêu gọi, Đao Kiếm Long Ly trong khoảnh khắc xuất hiện, lão bộc thân ảnh Vận Khí huyễn hóa mà ra.

Người gác đêm cũng có đó bộ dáng như trước, thân hình còng lưng, hai tay dâng một sợi ma khí tỉnh thuần vừa rồi bị triệt để luyện hóa.

Không để ý tới không hỏi ma khí, Từ Ngôn trầm giọng hỏi:

- Phệ Linh trùng đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ, có phải không có bất kỳ Nguyên Anh gì có thể hàng phục, ngay cả Ngôn Thông Thiên ở thời điểm cảnh giới Nguyên Anh cũng vô pháp khống chế?

- Đúng là như thế, Tiên Chủ nếu chỉ có tu vi Nguyên Anh, sẽ bị Phệ Linh trùng gặm nuốt đến tấc xương không còn.

Rốt cục, từ câu trả lời mười phần khẳng định chắc chắn của người gác đêm, Từ Ngôn hoàn toàn xác định thân phận thật sự của mình.

Hắn là ác niệm tàn hồn của Ngôn Thông Thiên, cũng là dương linh thân của Thiên Ất mộc.

Hắn là Tán Tiên trùng sinh, cũng là Hỗn Thiên Linh Bảo khôi phục.

Hắn là Thần Mộc linh, cũng là tu sĩ Nhân tộc.

Thế nhưng mình rốt cuộc là tồn tại dạng gì, Từ Ngôn ngược lại mê mang.
Bình Luận (0)
Comment