Chương 1603: Đạo quyển
Chương 1603: Đạo quyểnChương 1603: Đạo quyển
Thân thể Mộc linh, tàn hồn của Tán Tiên.
Dung hợp tàn hồn Ngôn Thông Thiên cùng dương linh của Thiên Ất Thần Mộc, thế là có Từ Ngôn, Từ Chỉ Kiếm.
Hắn đến cùng là Hỗn Thiên Linh Bảo, hay là Tán Tiên trùng sinh, ngay cả chính hắn đều không thể xác định.
Từ Ngôn đang trầm mặc không nói, người gác đêm xin đợi ở một bên, trong Thiên Cơ phủ an tĩnh lặng ngắt như tờ.
- Thiên Ất Thần Mộc...
Bên trong tiếng nỉ non, Từ Ngôn nhớ tới thời khắc lần đầu tiên đến Bách Thảo Các nhìn thấy đốt Vạn Dương mộc bị xem như Thiên Ất mộc, hắn nhìn thấy tinh không vô tận cùng một gốc cây che trời sừng sững phía dưới sao trời.
Cảnh tượng giống như ngay lúc đó lần nữa xuất hiện, nhánh cây màu vàng, lá cây xanh ngọc, mỗi một lá cây đều là hình kiếm.
Từ Ngôn thấy được những cành lá kia đang nhẹ nhàng nhảy múa, ngưng trọng mà chậm chạp, giống như một vũ điệu kiếm đến từ viễn cổ, muốn kiếm động cửu tiêu.
Sau một khắc, đại thụ che trời hóa thành lưỡi dao khai thiên, oanh minh chém rách toàn bộ thiên khung, sao trời ngã xuống, nhật nguyệt không còn ánh sáng, trong vòm trời đang vỡ ra mơ hồ hiện ra một con mắt im lặng.
Hôi
Huyễn tượng tróng sát na làm cho Từ Ngôn bừng tỉnh, một giọt mồ hôi lạnh thuận cái trán rơi xuống.
- Trảm thiên...
Bên trong huyễn tượng quái dị, đại thụ biến thành đao lớn hoàn toàn chính xác đã chém rách thiên khung, đến tột cùng đao lớn vì sao muốn trảm thiên, con mắt phía sau thiên khung lại đại biểu cho cái gì, Từ Ngôn không biết được. - Thiên Ất kiếm nơi tay... Dẫm nát Vạn Giới Ngục, Băng Ti bao Hỏa Hoàng, Phệ Linh phá Thiên Địa...
Nói nhỏ Tiên Quân ca dao, Từ Ngôn từ đầu đến cuối không nghĩ ra bên trong Vân Tiên Quân để lại phần ca dao này ngoại trừ ẩn giấu đi ma võ chi pháp ra, đến tột cùng còn biểu thị bí ẩn gì.
- Hỗn Thiên Linh Bảo băng liệt, Thiên Ất kiếm là như thế nào vỡ vụn, chẳng lẽ Vân Tiên Quân kia chém rách thiên khung, giết tới tiên giới?
- Không đúng, hắn là Tiên Quân cũng không phải ma đầu, không nên đi đại chiến tiên giới... Chiến Cốc Huyền, Vân Tiên Quân chiến chính là Cốc Huyền."
- Ác chiến loại trình độ nào lại làm cho Hỗn Thiên Linh Bảo băng liệt, Thiên Ất Thần Mộc chỉ còn cành khô, chắc là một trận chiến kinh thiên.
- Tiểu Mộc Đầu, ngươi không nhớ ra được quá khứ, ta cũng không nhớ ra được, chúng ta coi như Thiên Ất mộc, chúng ta coi như Thiên Ất linh...
Từ Ngôn nói nhỏ tràn đầy mê mang, yên lặng nhìn mái vòm Thiên Cơ phủ.
- Ca ca, thiên ý!
Mộc Đầu nữ hài nho nhỏ kéo tay áo ca ca, ngây thơ nói thân phận của nàng, Thiên Ất cùng Thiên Ý hai chữ, nàng như cũ phân không rõ lắm.
- Thiên Ất, thiên ý, đúng vậy, đây chính là thiên ý đi...
Hít sâu một hơi, Từ Ngôn cười khổ một tiếng, lắc đầu, bỗng nhiên chỉ trời cả giận nói:
- Đi con mẹ nó thiên ý! Ta không phải Ngôn Thông Thiên, cũng không phải Thiên Ất mộc! Ta là đạo sĩ của Thừa Vân Quan, ta là Từ Ngôn, Từ Chỉ Kiếm.
Cho dù tâm rộng tựa như biển, xưa nay không biết sầu đau là tư vị gì, lần đầu tiên dưới đáy lòng Từ Ngôn lưu lại một phần vết tích hắn không cách nào xua tan càng không cách nào quên.
Hai thân phận khác nhau, Tán Tiên tàn hồn cùng Thần Mộc linh.
Không ai thích trở thành người khác, Từ Ngôn cũng không ngoại lệ, hắn có thể ở trong giấc mộng trải nghiệm quá khứ của Ngôn Thông Thiên, nhưng không có truyền thừa ký ức của Ngôn Thông Thiên.
Từ đầu đến cuối, Từ Ngôn hiểu biết Ngôn Thông Thiên đều là ở trong giấc mộng, hắn có thể nhìn thấy Ngôn Thông Thiên trưởng thành, lại không cách nào dung nhập trên người Ngôn Thông Thiên trong mộng cảnh.
Cho nên đối với Từ Ngôn mà nói, Ngôn Thông Thiên là một người khác, có thể là một vị trưởng bối, một vị hảo hữu, lại cũng không là chính hắn.
Phần cảm giác này bị chôn ở đáy lòng, bây giờ gặp xung kích, thân phận Thiên Ất mộc linh càng làm cho Từ Ngôn bắt đầu mê mang bản thân đến tột cùng là người, hay là cây, là linh, hay là quái vật.
Hô lên một tiếng, nỗi lòng lo lắng cũng theo đó trở nên khá hơn không ít, Từ Ngôn không còn nhiều nghĩ, quay đầu nhìn về phía người gác đêm.
- Vận Khí, ngươi từng nghe nói Bốn Đại Ma Vương Bắc Châu vực.
- Nghe nói qua, Minh Viêm, Thiên Lân, Câu Tu, Vạn Táng.
- Ngươi cũng hẳn là gặp qua Khúc Cửu Ca người này.
- Tiểu sư đệ của Tiên Chủ, Đạo phủ Nhị sư huynh, Khúc Cửu Ca từng đến Lâm Lang đảo ở qua một đoạn thời gian rất dài.
- Khúc Cửu Ca là đến Lâm Lang đảo thăm hỏi sư huynh của hắn.
- Không, địa phương Khúc Cửu Ca đầu tiên đến là Lâm Lang đảo, sau đó mới đi Đạo phủ, Tiên Chủ thay sư thu đồ, nhận Khúc Cửu Ca.
- Thì ra là thế, như vậy thân phận khí nô của Khúc Cửu Ca chắc là đến từ Hỗn Nguyên bình.
- Đúng vậy.
- Trách không được, xem ra Khúc Cửu Ca có thiên phú cực cao, mới có thể đi ra từ Bình Trung giới.
Từ Ngôn nhẹ gật đầu, cho rằng Khúc Cửu Ca cũng như Khương Đại Xuyên, liều mạng xông ra Bình Trung giới, bị Ngôn Thông Thiên thu lưu. - Không, Khúc Cửu Ca là Tiên Chủ mang ra từ Linh Bảo Giới, nếu không không ai có thể từ Linh Bảo Giới đi vào Chân Võ giới.
Người gác đêm chém đỉnh chặt sắt nói:
- Hỗn Thiên Linh Bảo không thể coi thường, tuyệt đối không ai có thể phá vỡ Linh Bảo Giới.
- Khúc Cửu Ca là Ngôn Thông Thiên mang ra? Tại sao không ai phá vỡ Linh Bảo Giới, ta chính là phá giới mà đến, còn có Khương Đại Xuyên cũng là mình phá giới ra.
Từ Ngôn hơi kinh ngạc.
- Ngài là tàn hồn của Tiên Chủ, có thể câu thông khí linh của Hỗn Nguyên bình, tự nhiên có thể rời đi Bình Trung giới, vê phần người khác... Không có khả năng trở ra, Khương Đại Xuyên là ai?
Người gác đêm cũng đang kinh ngạc không thôi.
Thật ra người gác đêm không biết thân phận chân chính của Từ Ngôn còn có một Mộc linh, về phần Khương Đại Xuyên, hắn càng không đã nghe qua.
- Một gia hỏa xui xẻo, không đề cập tới hắn.
Từ Ngôn khoát khoát tay, hỏi:
- Ta nghe nói một tin tức, Bốn Đại Ma Vương tập kích Đông Châu vực, huyết tẩy Đạo phủ, cuối cùng bị Khúc Cửu Ca trấn sát, theo ngươi thấy, cừu hận giữa Bốn Đại Ma Vương cùng Đạo phủ, thật có thể đạt tới tình trạng động xuyên vực chỉ chiến.
Làm lão bộc của Lâm Lang đảo, tin tức người gác đêm biết, nhất định nhiều hơn Từ Ngôn, nói hiện trạng của Bốn Đại Ma Vương cùng Đạo phủ, Từ Ngôn muốn nghe cách nhìn của người gác đêm.
- Bốn Đại Ma Vương tập kích bất ngờ Đạo phủ? Bốn lão gia hỏa kia quả thật nên chết!
Người gác đêm mắng một câu, vội vàng đáp lời:
- Ma tộc xảo trá, Ma Đế cùng Tiên Chủ mặc dù là đại thù, nói thành liên luy Đạo phủ cũng không sai, bất quá Ma Đế ngã xuống, bốn lão gia hỏa kia cũng sẽ không vì Ma Đế đi tìm Đạo phủ liều mạng, Khúc Cửu Ca không dễ chọc, Bốn Đại Ma Vương không thể nào không rõ ràng điểm này, nếu như cường giả Độ Kiếp liều mạng mà chiến, kết quả của bọn hắn cũng sẽ không quá tốt, cho nên Bốn Đại Ma Vương tập kích bất ngờ Đạo phủ, nhất định là vì mục đích khác.
Người gác đêm trả lời mười phần khẳng định, để Từ Ngôn tò mò, truy vấn:
- Nếu như không phải là vì báo thù, Bốn Đại Ma Vương đến tột cùng có mục đích gì?
- Đạo quyển.
Người gác đêm trầm giọng đáp:
- Bảy mươi hai trang Đạo quyển, là bảo bối trấn phủ của Đạo phủ, đạt đến Tiên Thiên chi cảnh.
- Vì Tiên Thiên Linh Bảo!
Từ Ngôn có chút kinh ngạc, nói:
- Trách không được Bốn Đại Ma Vương tập kích bất ngờ Đạo phủ, mà không phải tấn công Đông Châu vực, tránh đi Tu Tiên giới Đông Châu vực, nguyên lai bọn hắn muốn đoạt đi dị bảo.
Từ Ngôn trước đó đã cảm thấy cừu hận mà Thiên Lân nói cũng không đáng tin cậy, Ma Đế đều đã chết, bộ hạ trung thành ra sao mới có thể suy nghĩ không để ý sinh tử đi báo thù cho Ma Đế, mà không phải có ý khác.
Rất hiển nhiên, Thiên Lân loại lão hồ ly kia tuyệt không phải trung thành tuyệt đối.
- Đạo quyển chỉ là cái gì, một quyển Đạo kinh, hay là những vật khác?
Từ Ngôn tiếp tục hỏi.
- Truyền thừa Đạo Chủ lưu lại, chân kinh của Đạo môn, một quyển Đạo quyển bảy mươi hai trang, có được uy năng lớn lao, cũng có chí lý thiên địa, ghi lại cảm ngộ cả đời của Đạo Chủ, nghe nói có thể nhìn trộm thiên đạo, Tiên Chủ đã từng phỏng đoán qua nhiều năm.
Vận Khí đáp chi tiết, hắn gặp qua Đạo quyển khi Tiên Chủ đang quan sát, mình lại không có nhìn qua bên trên Đạo quyển viết cái gì.
Làm người hầu, người gác đêm tận tâm cố gắng, hoàn toàn xem Từ Ngôn trở thành Tiên Chủ trùng sinh, có thể nói hỏi gì đáp nấy.
Nhưng người hầu lại trung tâm, có đôi khi cũng sẽ giấu diếm một chút chân tướng, có lẽ cũng không phải ác ý, mà là vì bảo hộ.
Nghe xong Vận Khí trả lời, Từ Ngôn trầm mặc nửa ngày, nhìn về phía người gác đêm, nói:
- Nói một chút nguyên nhân cái chết chân chính của Ngôn Thông Thiên đi, Tiên Chủ ngươi, ngươi không có khả năng không biết chút nào chứ.