Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1604 - Chương 1604: Người Vá Trời

Chương 1604: Người vá trời Chương 1604: Người vá trờiChương 1604: Người vá trời

Câu hỏi đột nhiên xuất hiện khiến Kiếm Hồn khẽ giật mình.

Người gác đêm ngẩng đầu, nhìn về phía Tiên Chủ trùng sinh, hắn thấy được một gương xa lạ mặt, lại giống như thấy được thần hồn quen thuộc mà cao ngạo.

Tiên Chủ của hắn, vốn là một người cao ngạo, khinh thường bị người che chở, chỉ thích cô độc trên chín tầng trời...

Kiếp trước như thế, kiếp này cũng như thế.

- Không cần giấu diếm, ngươi đã thành Kiếm Hồn, ngươi phải biết chỉ cần ta vận dụng lực lượng nguyên thần, có thể biết được trí nhớ của ngươi, nói đi, nguyên nhân cái chết chân chính của Ngôn Thông Thiên là cái gì?

Từ Ngôn khẽ nhíu mày, lặp lại câu hỏi trước đó.

Lúc ấy ở Lâm Lang đảo nhìn thấy người gác đêm, Từ Ngôn hỏi qua một lần nguyên nhân cái chết của Ngôn Thông Thiên, người gác đêm lúc ấy do dự một chút mới nói không biết.

Trừ cái đó ra, người gác đêm hỏi gì đáp nấy, chưa từng do dự, thật ra Từ Ngôn xem biết người gác đêm có tin tức gì giấu diếm hắn, chẳng qua lúc đó không có quá nhiều thời gian hỏi thăm.

Bây giờ đến Bắc Châu vực, hắn có nhiều thời gian, không biết rõ nguyên nhân cái chết của Ngôn Thông Thiên, hắn sẽ đứng ngồi không yên.

Lý do chết bởi lên trời đoạt bảo này, Từ Ngôn sẽ không tin, bảo vật quý giá đến đâu, cũng không có nặng bằng mạng sống của mình, Ngôn Thông Thiên tuyệt không phải hạng người có thể vì trọng bảo đi bỏ mạng, hắn nhất định có nỗi khổ tâm riêng của mình, mà phần nỗi khổ tâm này, mới là điểm mà Từ Ngôn chân chính muốn biết.

- Vì tập hợp đủ thất thải Yên Vũ châu, vì trở thành người Bổ Thiên (người vá trời)...

Kiếm Hồn Vận Khí nặng nề thở dài, giảng thuật một đoạn truyền thuyết ít có người biết. - Nếu trời không có thiếu, có ước nguyện thì sẽ linh, truyền thuyết nói rằng nếu tập hợp đủ tám mươi mốt khỏa thất thải Yên Vũ châu, có thể thành người Bổ Thiên, chỉ cần bổ đủ trời, có thể có cơ hội biến một nguyện vọng của mìn trở thành sự thật, Tiên Chủ thu thập thất thải Yên Vũ Châu, là vì một phần nguyện vọng, một phần nguyện vọng thức tỉnh phu nhân, đáng tiếc, muốn trở thành người Bổ Thiên cũng không phải một người là Tiên Chủ, lúc đầu lên trời đã vô cùng hung hiểm, một khi ác chiến tại thiên khung, Tán Tiên cũng có khả năng ngã xuống...

Từ Ngôn gặp qua Khương Đại Xuyên phá thiên từ Bình Trung giới mà đến, chính hắn càng thân lâm kỳ cảnh trải nghiệm qua hung hiểm phá thiên đồ, cho nên hắn biết ác chiến trong thiên khung sẽ có kết quả cuối cùng là rất có thể đồng quy vu tận.

Người gác đêm nói ra chân tướng, không phải muốn tận lực giấu diếm, mà lo lắng Tiên Chủ trùng sinh giẫm lên vết xe đổ.

Kiếm Hồn già nua cũng không có thân thể, ngay cả quỳ mọp xuống đất cũng biến thành vô thanh vô tức, người gác đêm lấy đầu đụng đất, nức nở nói:

- Lão nô khẩn cầu Tiên Chủ, chớ có lại bước vào con đường đạp thiên! Cầu Tiên Chủ đừng lại làm người Bổ Thiên kia, thiên đạo vô tình, bổ không được, bổ không được a...

Người gác đêm bi ai, đến từ việc chủ nhân ngã xuống.

- Người Bổ Thiên... Trời đến cùng thiếu thốn cái gì, cần phải đi bổ đâu?

Từ Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía mái vòm, có Thiên Cơ phủ chia cách, hắn không nhìn thấy bầu trời.

- Yên tâm đi, ta sẽ không tự tìm đường chết, trời kia rất cao, ta cũng không bay qua được.

Từ Ngôn trấn an một câu, trung bộc như người gác đêm thực sự quá mức trung tâm.

- Ngôn Thông Thiên vì tỉnh lại Lâm Tích Nguyệt, không tiếc lên trời tầm bảo, chẳng lẽ Lâm Tích Nguyệt kia chết rồi?

Chỗ Từ Ngôn không hiểu còn có rất nhiều, cung chủ Huyễn Nguyệt Cung chính là thứ nhất.

- Phu nhân không chết, chỉ là tâm như đá, Tiên Chủ muốn thức tỉnh lại là phu nhân Lâm Tích Nguyệt, mà không phải chủ nhân Huyễn Nguyệt Cung.

Người gác đêm không còn giấu giếm, nói thật ra hết thảy hắn biết.

- Trách không được ngươi nói Huyễn Nguyệt Cung tu chính là tuyệt tình, nguyên lai tâm đều tu không còn, không có tâm, không có tình cảm, cũng không tính là người.

Từ Ngôn nhẹ gật đầu, hắn có thể cảm nhận được bi ai của Ngôn Thông Thiên.

Bởi vì hắn cũng mất đi phu nhân một lần, Bàng Hồng Nguyệt chết, giống như đang hôm qua.

- Không đúng, Lâm Tích Nguyệt hẳn là còn có một tia tình cảm sau cùng.

Ánh mắt Từ Ngôn khẽ nhúc nhích, lẩm bẩm:

- Hoặc là nói, là một sợi nguyên thần mang theo tình cảm cuối cùng, Hiên Viên Tuyết...

Giờ này khắc này, Từ Ngôn giống như thấy được chân tướng của Hiên Viên Tuyết cùng Bàng Hồng Nguyệt.

Nguyên lai Lâm Tích Nguyệt còn còn có một tia tình cảm, tại thời khắc Ngôn Thông Thiên ngã xuống, một sợi nguyên thần duy nhất mang theo tình cảm của Lâm Tích Nguyệt đuổi vào Hỗn Nguyên bình, một sợi nguyên thần mang theo tình cảm kia phát ra một tiếng khóc thảm, bị Mộc lão nghe được.

Từ đó, thở dài một tiếng, một tiếng cười, một tiếng khóc tồn tại, Từ Ngôn xem như hiểu rõ đều đến từ người nào.

Tiếng thở dài nhất định đến từ phân thân hoặc là tàn hồn của lão đạo sĩ.

Tiếng cười nhất định là Ma Đế Thân Đồ Vân Thiên, thút thít thì nhất định là một sợi nguyên thần mang theo tình cảm cuối cùng của Lâm Tích Nguyệt.

- Như thế nói ra, Lâm Tích Nguyệt hiện tại đã là người vô tình lạnh lùng, nhân từ sau cùng của nàng là lưu lại một sợi nguyên thần mang theo tình cảm, không phải thu hồi nó vào bản thể. Nói tới chỗ này, Từ Ngôn thở ra một ngụm trọc khí thật dài.

Bây giờ xem ra, Lê bà bà ở Hiên Viên gia năm đó thấy một màn mép váy ánh trăng kia nên là Lâm Tích Nguyệt giết chết dòng dõi thứ ba của Hiên Viên Hạo Thiên, cũng chính là bản nhân Lâm Tích Nguyệt, nếu không Hiên Viên Hạo Thiên như thế nào nhịn xuống.

Hiên Viên Tuyết chân chính bị xóa sạch thần trí, tàn hồn của Bàng Hồng Nguyệt bị Lâm Tích Nguyệt thu lấy từ Bình Trung giới, dung nhập thân thể Tam tiểu thư Hiên Viên gia, lúc này mới có Hiên Viên Tuyết bây giờ, có chuyện Hiên Viên Hạo Thiên hận nữ nhi của mình.

Còn có sát ý mà Hiên Viên đảo chủ dành cho Từ Ngôn hắn.

- Nguyên lai Hiên Viên đảo bị che chở phía dưới cánh chim của Huyễn Nguyệt Cung, trách không được Hiên Viên Tuyết có thể nhận được Hiệp Thiên Hạ do Huyễn Nguyệt Cung truyền thừa, trách không được Hiên Viên Hạo Thiên muốn giết ta, Hiên Viên Tuyết chính là một đạo phân hồn của Lâm Tích Nguyệt, Lâm Tích Nguyệt lại là phu nhân của Ngôn Thông Thiên, nếu như Hiên Viên Tuyết yêu người khác, Hiên Viên gia hoàn toàn chính xác đại nạn lâm đầu, để Lâm Tích Nguyệt biết, không chừng Hiên Viên gia sẽ bị tiêu diệt cả nhà.

Nếu là người vô tình, như thế nào lại cho phép một đạo nguyên thần của mình có cảm tình gắn bó thắm thiết với một nam tử khác, thậm chí mến nhau yêu nhau.

Đối với cường giả Tán Tiên cao cao tại thượng như Lâm Tích Nguyệt mà nói, đây là một loại làm bẩn, cho nên khi Hiên Viên Hạo Thiên nhìn thấy Hiên Viên Tuyết cùng Từ Ngôn tình đầu ý hợp, mới phẫn nộ như vậy, mới lòng tràn đầy sát ý.

Suy tính ra phần chân tướng này, Từ Ngôn ngược lại cảm thấy Hiên Viên Hạo Thiên có chút đáng thương.

Nếu để cho vị gia chủ Hiên Viên gia kia biết Từ Ngôn hắn chính là một sợi tàn hồn của Ngôn Thông Thiên phục sinh, cùng Hiên Viên Tuyết dù kiếp trước hay kiếp này đều là một đôi châu liên bích hợp, chỉ sợ Hiên Viên Hạo Thiên sẽ trợn mắt há mồm, nghẹn họng nhìn trân trối, sẽ không còn sinh ra sát ý cho Từ Ngôn hắn. Cười khổ một tiếng, Từ Ngôn trông thấy người gác đêm còn quỳ rạp trên đất, tâm niệm vừa động khiến cho đứng lên.

Đã thành Kiếm Hồn, người gác đêm chỉ có thể nghe theo Từ Ngôn điều khiển, động tác đều không cần phân phó, chỉ cần một ý nghĩ là đủ.

- Tiên Chủ...

Ánh mắt người gác đêm đầy lo lắng, sợ hắn Tiên Chủ lần nữa trở thành người Bổ Thiên, đi tranh cửu thải Yên Vũ Châu.

- Yên tâm đi, trước khi không đủ thực lực như trước đó, ta sẽ không lên trời.

Từ Ngôn nắm lấy ma khí tinh thuần bị luyện hóa hết thần trí từ trong tay đối phương, nói:

- Chẳng lẽ Yêu Thánh cũng chết ở đại chiến ngàn năm trước?

- Nghe nói Yêu Thánh Vạn Hồng Vũ cũng ngã xuống ở ngàn năm trước, đến tột cùng chết ở nơi nào thì không biết được.

Kiếm Hồn nói thật.

- Ngàn năm trước, chết không ít chí cường, Thiên Lân từng nói qua năm Thiên Vẫn, xem ra thật đúng là như thế, một năm mà thiên kiêu ngã xuống.

Trong lúc tự nói, lông mày Từ Ngôn nhíu chặt, ánh mắt nổi lên một tia nghi hoặc.

Hắn nhìn người gác đêm một chút, hỏi lần nữa:

- Năm trăm năm trước ngươi bị Nhân tộc Độ Kiếp đánh giết trên Lâm Lang đảo, sau khi đối phương giết ngươi, chính hắn như thế nào, chết hay sống?
Bình Luận (0)
Comment