Chương 1605: Ma khí nhập giáp
Chương 1605: Ma khí nhập giápChương 1605: Ma khí nhập giáp
Từ Ngôn hỏi thăm, rất nhanh nhận được đáp án.
Nhân tộc Độ Kiếp năm đó đánh giết người gác đêm cũng bị người gác đêm đánh thành trọng thương, không chết cũng muốn mất đu một nữa mạng.
Đừng nhìn không có mai rùa, người gác đêm vẫn là Hóa Vũ chi cảnh chân chính, sắp chết phản kích ngay cả Độ Kiếp đều muốn tạm thời tránh mũi nhọn.
- Năm đó nếu không phải mai rùa lưu ở Đảo Không Sơn, Nhân tộc Độ Kiếp này căn bản giết không được lão bộc, năng lực phòng ngự của rùa tộc không thể coi thường, chỉ trách vận khí của Nhân tộc Độ Kiếp này không tốt, thời điểm hắn đánh giết ta lại dẫn động tiên lôi kiếp, ta thấy hắn cuối cùng bị lôi quang đầy trời bao phủ trong hải vực, chỉ sợ thập tử vô sinh, nếu không, thiên hạ sẽ nhiều thêm một vị cường giả Tán Tiên.
Người gác đêm giảng chính lại Nhân tộc Độ Kiếp cùng hắn đại chiến năm đó, mà lôi kiếp tồn tại, nhất định là đối phương sắp phá cảnh Tán Tiên, mới đưa tới Cửu Thiên Tiên Kiếp.
Tiên kiếp từ trước đến nay mờ mịt, không ai biết tiên kiếp từ đâu mà đến, cũng không ai biết tiên kiếp sẽ khi nào rơi xuống.
Từ Ngôn nghe qua, rốt cục hiểu rõ.
Đến lượt Hiên Viên U Dạ không may, chém giết người gác đêm, chính hắn cũng dẫn động tiên kiếp, cuối cùng bị tiên kiếp oanh sát, mình cũng rơi vào kết cục ngã xuống.
Bên trên Đấu Tiên đài của Hiên Viên đảo có dựng mộ của Hiên Viên U Dạ, nói rõ Hiên Viên U Dạ đã chết năm trăm năm trước, bằng không chỉ sợ Cửu Anh Thần Hỏa đỉnh sớm đã không còn.
Hóa Thần chuyển không đi Thần Đỉnh, Độ Kiếp hẳn là có thể chuyển động.
- Ngàn năm trước là năm Thiên Vẫn, năm trăm năm trước chết cũng không ít, chẳng lẽ trong đó có liên quan gì? Trầm ngâm nửa ngày, Từ Ngôn xua tan đi ý nghĩ cổ quái, nếu như Thiên Vẫn có niên hạn cố định, vậy thì không gọi là Thiên Vẫn, mà là thiên đạo muốn giết người.
- Hóa Vũ Kiếm Hồn, không biết có thể trở thành Khí Hồn Tiên Thiên Linh Bảo hay không... Vận Khí, vê sau có cơ hội để ngươi trở thành khí linh của Bình Trung giới, chăm sóc Tình Châu.
Nhớ tới Mộc lão tiêu tán, Từ Ngôn đánh giá Kiếm Hồn một phen, giống như tìm được một nhân tuyển thích hợp, thế là hài lòng nhẹ gật đầu.
- Lão nô am hiểu nhất vẫn là quét dọn sân nhỏ, cường hóa linh bảo có lẽ không có vấn đề, muốn trở thành Khí Hồn của Tiên Thiên Linh Bảo, chỉ sợ lão nô bất lực.
- Sau này hãy nói đi, nếu như ta có thể khống chế Tiên Thiên Linh Bảo, có lẽ có thể để ngươi đi vào trong đó, có ngươi kế thừa Mộc lão trở thành khí linh, thích hợp nhất.
Từ Ngôn dứt lời điểm tay về Long Ly, Kiếm Hồn chui vào kiếm thể biến mất tung tích.
Thời gian một ngày mà thôi, Từ Ngôn biết được song trọng thân phận có thể xưng cổ quái của mình, không khỏi cười khổ một tiếng.
Dù sao hắn hiện tại là người sống sờ sờ, cũng không phải gỗ, cũng không phải Tán Tiên, coi như kế thừa truyền thừa của Ngôn Thông Thiên cùng Thiên Ất mộc là được.
- Thiên Ất mộc, Thiên Ất kiếm, trước khi thần kiếm chén gấy thiên khung, tất từng có ác chiến kinh thiên, chiến Cốc Huyền, phải cẩn thận thứ gọi là Cốc Huyền kia, còn có Huyễn Nguyệt Cung, cũng nên cẩn thận ứng đối mới được, sư tôn của Lâm Tích Nguyệt - Cổ Tuyên, chỉ sợ không phải gia hỏa đơn giản...
Từ Ngôn nhếch nhếch miệng, tự giễu nói:
- Thân ở Bắc Châu vực, lại lòng mang chuyện thiên hạ, Từ Chỉ Kiếm ơi Từ Chỉ Kiếm, ngươi chừng nào thì trở nên cẩn thận như vậy, lo trước lo sau.
Cao giọng cười một tiếng, Từ Ngôn hét lớn:
- Bất kể hắn là Cốc Huyền hay là Cổ Tuyên! Tốt nhất là đừng đến chọc ta, chọc ta để các ngươi chịu không nổi! Ai chọc ta ta sẽ ném Khương Đại Xuyên cho người, không may chết các ngươi.
Rống lớn dừng lại, tâm tình phiền muộn cùng mê mang đều tán đi, Từ Ngôn cảm thấy thống khoái rất nhiều.
Nhớ tới Khương Đại Xuyên, Từ Ngôn tắc lưỡi không thôi:
- Tên kia hẳn là không chết được, thật sự là chí bảo trời sinh dùng để hố người, xem ai không vừa mắt thì để Khương Đại Xuyên tiến tới, hố người ở trong vô hình mới là cảnh giới cao nhất.
Đáng tiếc một kiện bảo bối, không thể mang ra, Từ Ngôn cũng không biết Khương Đại Xuyên có bị đám Hóa Thần cường nhân kia xé thành từng mảnh hay không.
- Hắn có thể trốn qua vận rủi lần này hay không, hắn đến Tây Châu vực thì sẽ không trốn được. Khương Đại Xuyên ơi Khương Đại Xuyên, không phải ta không muốn để cho ngươi đào mệnh, ba hạt cực phẩm linh đan ngươi ăn đều bị người động tay chân... Tên kia sẽ không phải cũng nhảy ra truyền tống trận chứ?
Từ Ngôn ngược lại không có lo lắng cho Khương Đại Xuyên, gia hỏa ngay cả phá trời đều không chết được, coi như nhảy truyền tống trận cũng hẳn là không chết được mới đúng.
Suy nghĩ lung tung nửa ngày, Từ Ngôn bắt đầu ngồi xếp bằng, thôi động Giác Thạch Giáp.
Giác Thạch Giáp tàn phá có thể xưng vết thương chồng chất.
Hoàn toàn chính xác nên chữa trị một phen, bất quá trước khi chữa trị, Từ Ngôn đưa sợi ma khí tỉnh thuần vào bên trong Giác Thạch Giáp, lấy Anh hỏa chậm rãi tế luyện.
Hao phí thời gian ba ngày, rốt cục dung nhập một sợi ma khí tỉnh thuần của Thiên Lân vào trong giáp trụ, Giác Thạch Giáp lúc đầu lạnh như băng nhiều thêm một cỗ khí tức Ma tộc, chỉ là cực kỳ ảm đạm mà thôi.
Thủ đoạn nhỏ của Thiên Lân bị Từ Ngôn dùng để cải tạo bảo giáp của hắn.
Đã bị nhận định là Ma tử, mặc một thân đạo bào ra ngoài là không thể, mà Giác Thạch Giáp lại thành áo khoác thích hợp nhất.
Chỉ cần đưa ma khí vào luyện hóa Giác Thạch Giáp, bản thể của Từ Ngôn thì tương đương với nhiều thêm khí tức Ma tộc, tăng thêm cái sừng trên đầu, chỉ cần không có Ma Quân ở trước mặt, hẳn là không người có thể nhận ra chân thân Nhân tộc của Từ Ngôn.
Thật ra Từ Ngôn suy nghĩ nhiều, chỉ cần vừa mặc Giác Thạch Giáp doạ người kia lên người, đừng nói là Ma tộc, nói thành quỷ đều có người tin.
Ma khí có không, không dùng thì phí, đừng nhìn Thiên Lân đưa vào một sợi thần trí vào bên trong ma khí, lại bị Kiếm Hồn triệt để luyện hóa, mà quá trình luyện hóa, chủ nguyên thần Thiên Lân bị nhốt trong Khốn Long Thạch căn bản không biết được.
Ba ngày qua đi, Từ Ngôn lần nữa tra xét Viêm Ma động một phen.
Hết thảy như cũ, trong Viêm Ma động không có biến hóa.
Mẫu thú còn đang nghỉ lại ở chỗ sâu trong động quật, phần bụng trở nên càng ngày càng khổng lồ, xem bộ dáng là đang chuẩn bị sinh dục, Ma tộc khác bận rộn, nhìn lộn xộn không chịu nổi, trên thực tế đâu vào đấy, cơ bản cùng loại tổ kiến tổ ong.
Ma tộc hung tàn, một khi nhận định Từ Ngôn dị loại này là Ma tử, liền xem hắn như vương giả chân chính.
Hang đá Từ Ngôn đang bế quan không có bất kỳ Ma tộc nào dám tiếp cận, thậm chí nơi xa còn có hai đầu thú lớn đang trấn giữ, một khi có Ma tộc cấp thấp trong lúc vô tình tiếp cận, lập tức sẽ bị thú lớn gào thét sợ quá chạy mất thậm chí bị cắn trúng một ngụm, mang theo vết thương vết máu loang lổ trốn xa.
Quan sát Viêm Ma động một trận, Từ Ngôn xem như triệt để yên tâm.
Loại bế quan này không dễ tìm, có một tổ Ma tộc giúp đỡ hộ pháp, đừng nói cừu gia tìm không thấy, coi như Đan Thánh bọn hắn đánh tới, Từ Ngôn cũng không sợ.
Tuy nói có một đám Ma tộc ngốc hề hề có thể khống chế, nhưng thực lực bản thân lại là mấu chốt chân chính.
Trở về Thiên Cơ phủ, Từ Ngôn kiểm kê số linh đan linh thạch một phen, hạ quyết tâm nếm thử đột phá Hóa Thần.
Đạo phủ nhất định là phải đi một chuyến, lão đạo sĩ nhất định có thần hồn còn sót lại, điểm này Từ Ngôn tựa như có thể cảm giác được mười phần xác định.
Ma Đế thành thì cũng muốn đi nhìn, Ma Đế ngã xuống, hang ổ bỏ không, nói không chừng có thể tìm tới dị bảo phong phú, coi như không có bảo bối, chí ít cả bộ Ma Luyện chi pháp, Từ Ngôn phải lấy được vào trong tay.
Còn có Nghênh Hải kia, mười năm một lần yêu ma chi chiến nghe quá mức cổ quái, vê phần vì sao muốn phát sinh đại chiến, tốt nhất dò xét một phen.
- Xem ra nhất thời còn không thể rời đi Bắc Châu, vậy thì mau chóng thành tựu Hóa Thần mới được, luyện hóa Long Ly thành linh bảo, có thân phận Ma tử, hành tẩu trong địa vực Ma tộc hẳn là không sao.
Từ Ngôn tính toán như vậy, thật ra để hắn quyết định lịch luyện một phen trong Bắc Châu vực vẫn là bốn Đại Ma Vương bị trấn áp ở trong Đạo phủ.
Không có Ma Vương tọa trấn, chỉ cần thành tựu tu vi Hóa Thần, Từ Ngôn cũng không sợ Ma Quân. Đang lúc suy tư, bên ngoài Thiên Cơ phủ bỗng nhiên truyền đến từng hồi tiếng rống, Từ Ngôn bỗng nhiên đứng dậy, bước ra một bước biến mất tại chỗ.