Chương 1655: Hỏa Tu La Xích Liệt.
Chương 1655: Hỏa Tu La Xích Liệt.Chương 1655: Hỏa Tu La Xích Liệt.
Nghe nói Ma tử Quỷ Diện bốn chữ, lão Xích Liệt cũng không ngoài dự liệu, lấy kiến thức Ma Quân nhiều năm của hắn, thật ra đối phương vừa mới tiến đến hắn đã đoán được thân phận Ma tử.
Bởi vì hỏa diễm Ma giác tồn tại, tuyệt không phải Ma Quân bình thường có thể có được.
- Hỏa Tu La Xích Liệt, gặp qua Ma tử đại nhân.
Lão Xích Liệt khom người bái kiến, đừng nhìn thân hình to lớn tựa như dã nhân, thế mà rất hiểu lễ tiết, nhất là tư thế ôm quyền chắp tay tựa như Nhân tộc.
Khác biệt nhỏ xíu, chạy không khỏi hai mắt Từ Ngôn, gặp tư thái lão Xích Liệt ôm quyền, Từ Ngôn kết luận vị Hỏa Tu La này nhất định tiếp xúc qua tu sĩ Nhân tộc, thậm chí có khả năng đến qua quốc gia Nhân tộc.
Ma Quân già nua, lúc còn trẻ cũng không phải suy yếu như vậy, Ma tộc cường giả có thể so với Hóa Thần cùng Yêu Vương, vượt ngang đại vực không khó.
- Lão tiền bối không cần đa lễ, Ma tử mà thôi, tính không được đại nhân gì.
- Không dám nhận không dám nhận! Ma tử tôn quý, lão Xích Liệt ta tính là tiền bối gì, ha ha.
Ngữ khí Từ Ngôn hòa ái, bắt chuyện cùng đối phương, hắn không thấy nhiều loại Ma tử tâm bình khí hòa này, cho người khác một loại cảm giác giống như tri kỷ, lão Xích Liệt lộ ra thoải mái không thôi.
Lấy thủ đoạn của Từ Ngôn, tiếp cận một vị Ma Quân già nua còn không đơn giản, bên trong bắt chuyện, hắn biết được vị Hỏa Tu La này đích thật là một vị đại tượng đại danh đỉnh đỉnh, danh vọng bên trong Tu La nhất tộc cũng không thấp, thủ đoạn rèn đúc ma khí chí ít có thể xếp hạng trước ba ở bên trong cường giả Ma Quân cảnh Bắc Châu.
Hảo hán không đề cập tới dũng năm đó, cảm giác anh hùng tuổi xế chiều khiến lão Xích Liệt thổn thức không thôi, nói: - Ma tử đại nhân lần này giảng giải vê hai chữ tuế nguyệt, để cho người ta bùi ngùi mãi thôi, lão Xích Liệt sống hơn ngàn năm, có thể trải nghiệm lực lượng tuế nguyệt đáng sợ, bên trong Nhân tộc có câu nói gọi là thời gian qua nhanh, nói chính là thời gian dễ trôi qua.
- Xem ra ngươi hiểu rất rõ Nhân tộc, đi qua quốc gia của Nhân tộc nhỉ?
Từ Ngôn mượn cơ hội đặt câu hỏi, trước đó xưng hô lão tiền bối bất quá là nâng thân phận của đối phương mà thôi, nếu cứ xưng hô tiền bối, uy nghiêm của Ma tử ở đâu.
- Đi qua, đi qua Đông Châu, được chứng kiến Đạo phủ, đích thật là thánh địa của Nhân tộc, một phủ chấn bát phương, vạn năm phồn hoa.
Lão Xích Liệt thổn thức nói.
- Khi nào đi Đông Châu, từng giao thủ cùng tu sĩ Nhân tộc?
Từ Ngôn làm ra một bộ dáng hiếu kì.
- Đó là hơn hai trăm năm trước, vì nghiệm chứng một phen chỗ cộng đồng giữa rèn đúc ma khí và luyện chế pháp bảo, mới đi Đông Châu, Ma tộc chúng ta đến Đông Châu cũng không dám làm càn, không thương tổn một người, không giết một người, mới có thể bình yên vô sự, nếu không cho dù cảnh giới Ma Quân, cũng chạy không thoát Đạo phủ truy sát.
Nhớ tới kinh lịch năm đó, lão Xích Liệt thở dài nói:
- Đông Châu phồn hoa, vượt ra khỏi tưởng tượng của ta, bên trên toàn bộ mặt đất, phàm nhân an cư lạc nghiệp, bởi vì Đông Châu khí hậu thuận lợi cho người, Nhân tộc trông lúa một năm hai mùa, càng có thảo nguyên rộng lớn, dê bò khắp nơi trên đất, được xưng tụng lễ nghi chỉ bang chân chính, mỗi khi đi thi, có thể gặp đến cảnh tượng hùng vĩ học sinh như nước thủy triều!
Một bên hồi ức, lão Xích Liệt một bên mặt mũi tràn đầy hi vọng nói:
- Bắc Châu là vùng đất nghèo nàn, Đông Châu mới là sơn linh thủy tú, Đông Châu phồn hoa cùng cường đại, khiến cho vương triều không còn thay đổi, ngàn năm không thay đổi, phúc địa như thế là may mắn của Nhân tộc, cũng là công lao của Đạo phủ. Nghe lão Xích Liệt giảng thuật, trên mặt Từ Ngôn sau mặt nạ hiện lên mỉm cười thản nhiên, hắn giống như cũng nhìn thấy mặt đất đầy khí tức sinh cơ, phồn hoa chân chính kia.
- Đông Châu vực cư nhiên phồn hoa như thế, chắc hẳn Tu Tiên Giới càng thêm cường đại.
Từ Ngôn nói.
- Đông Châu lấy Đạo phủ cầm đầu, tu sĩ đồng đều lấy bái nhập và Đạo phủ làm vinh hạnh, nói Tu Tiên Giới Đông Châu vực cường đại, không bằng nói Đạo phủ cường đại, bởi vì Đạo phủ mới là hạch tâm Đông Châu vực, vô số thế lực lớn nhỏ xúm lại xung quanh Đạo phủ, lúc này mới tạo thành Tu Tiên giới Đông Châu.
Lão Xích Liệt nói xong bỗng nhiên thở dài, nói:
- Không đề cập tới Đạo phủ, tăng khí thể người khác diệt uy phong của mình, chúng ta là Ma tộc, Đạo phủ là địch nhân của chúng ta, nếu như Đạo phủ không còn, chỉ sợ Tu Tiên giới Đông Châu vực ngay cả Tây Châu vực cũng không bằng.
- Làm sao mà biết?
Từ Ngôn tò mò hỏi, thế nhưng sắc mặt trầm xuống, bởi vì hắn cũng suy nghĩ mấu chốt trong đó.
- Bởi vì Đông Châu Nhân tộc an ổn, an ổn hơn ngàn năm, một khi bộc phát đại chiến, còn có mấy người có thể làm động đậy đao thương, vượt được chiến mã? Vương triều ngàn năm, ỷ lại chỉ có Đạo phủ, nếu như Đạo phủ biến mất, phàm nhân Đông Châu vực không đáng giá nhắc tới, Tu Tiên giới Đông Châu vực cũng sẽ không chịu nổi một kích.
Lời giải thích của Lão Xích Liệt đúng như những gì Từ Ngôn nghĩ.
Đạo phủ cường đại, không ai cho rằng sẽ xuống dốc, cho dù xuống dốc, cũng là một quá trình tiến lên tuần tự, bên trong quá trình Đạo phủ xuống dốc còn sẽ có thế lực mới quật khởi, đây là một loại phát triển tất nhiên.
Thế nhưng, một khi Đạo phủ sụp đổ biến mất trong khoảnh khắc, đối với Nhân tộc Đông Châu tới nói, chính là tai hoạ ngập đầu. Ngàn năm an nhàn, đổi lấy là thiếu thốn vũ lực, chính như lão Xích Liệt nói, một khi Đạo phủ biến mất, Tu Tiên giới Đông Châu vực sẽ kém xa tít tắp Tây Châu vực thời buổi rối loạn.
Đạo lý chết bởi yên vui, Từ Ngôn như thế nào không hiểu, chỉ là trước đó không có đi nghĩ lại mà thôi, bây giờ nghĩ kỹ lại, hắn cả kinh một thân mồ hôi lạnh.
Nếu như tin tức tứ Vương đồ diệt Đạo phủ truyền đi, Đông Châu vực chắc chắn nghênh đón một trận kiếp nạn.
- May mắn, may mắn Ma Vương hồn đã bị vây chết trong Khốn Long Thạch...
Từ Ngôn không khỏi âm thầm may mắn, may mắn Ma Vương hồn vừa mới đến Tây Châu vực đã xuống tay với hắn, mà không phải báo tin Đạo phủ đã bị diệt cho người khác.
Đàm luận Đông Châu một phen, Từ Ngôn chuyển hướng chủ đề đến ngón tay của lão Xích Liệt, hỏi:
- Nếu là đại tượng năm đó, tất nhiên mười ngón đầy đủ, vì sao mất đi sáu cái, chỉ còn lại bốn ngón tay?
Không đề cập tới ngón tay còn tốt, Từ Ngôn nhắc đến ngón tay, lão Xích Liệt bỗng nhiên run rẩy một chút, trong mắt loé lên vẻ sợ hãi.
- Chuyện cũ không đề cập tới cũng được, có thể kết bạn Ma tử đại nhân là vận khí của lão Xích Liệt ta, ta chỗ này có chút linh tửu, là năm đó đổi lấy từ Đông Châu vực, không biết Ma tử đại nhân có muốn nếm thử?
Che giấu sợ hãi dưới đáy mắt, lão Xích Liệt chuyển hướng chủ đề sang cái khác, đồng thời rống to lên tiếng, mấy Ma tộc hình dáng tướng mạo khác nhau từ bên ngoài tiến vào, đều là thuộc hạ của lão Xích Liệt.
Những thuộc hạ này không sai biệt nhiều đồ đệ thợ rèn của Nhân tộc, thay công việc rèn đúc, còn có một vài người cơ linh vội vàng đi ra bên ngoài mua sắm ăn uống.
Trên cành Bàn Thiên tồn tại không ít tửu lâu, Ma tộc ăn uống mặc dù đơn sơ, chủng loại cũng không ít. Không duyên cớ được một kiện ma khí Hỏa Diễm Lưu Tinh, Từ Ngôn cao hứng rất nhiều không khỏi liên tục cười khổ, trọng lượng hai mươi vạn cân, hắn cần vận dụng toàn lực mới được, cũng không thể bất cứ lúc nào gánh ở trên người.
Vừa hay trong lò rèn của lão Xích Liệt còn có một chủng loại túi da thú giống như túi trữ vật, có thể chứa được không ít thứ, quý nhất miễn cưỡng có thể đặt hỏa diễm lưu tỉnh vào, chỉ là có giá trị không nhỏ.
Lấy một viên ngũ sắc Ích Thủy Châu làm cái giá, Từ Ngôn cũng không có vận dụng linh thạch, lấy vật đổi vật mới là thói quen của Ma tộc, huống hồ lấy tài sản của lão Ma Quân như Xích Liệt, chắc hẳn đối linh thạch sẽ không coi trọng.
Quả nhiên, vừa thấy được Ích Thủy Châu năm màu, lão Xích Liệt mừng rỡ không thôi, lấy ra hai kiện túi trữ vật không gian lớn nhất dùng để đổi lấy dị bảo đến từ biển sâu này.
Trên người Từ Ngôn có mấy chục khỏa Ích Thủy Châu năm màu, tất cả đều lấy được ở trong Ngư Phúc thành, đồ vật cơ bản không ai muốn trong bụng Thôn Hải Kình, cầm tới bên ngoài liên thành bảo bối giá trị liên thành, không chỉ gần như giá trị liên thành ở Nhân tộc, ở Ma tộc cũng trân quý hiếm thấy.
Lúc này, thuộc hạ ra ngoài mua đồ ăn thức uống đã trở về, lão Xích Liệt mời Từ Ngôn tiến vào hậu viện, nguyên lai phía sau phòng lớn còn có nơi ở rộng lớn hơn.